KIẾP NGƯỜI - Trang 196

các vai thể hiện bằng những lời lẽ xót xa, những lời như bị vắt ra từ những
tâm hồn.

Bao nhiêu chuyện nhớp nhúa cùng cực đó lôi cuốn Philip. Dường như

chàng nhìn lại thế giới bằng một con mắt khác, và cái thế giới này chàng
cũng khao khát muốn tìm hiểu.

Sau khi vở kịch kết thúc, chàng đến một quán rượu, ngồi bên lửa ấm, ăn

một lát bánh kẹp thịt, uống bia với Hayward, xung quanh từng tốp nhỏ sinh
viên cười cười nói nói, và đây đó, một gia đình cha, mẹ, một cô con gái và
hai cậu con trai; thinh thoảng cô gái kể một chuyện hóm hỉnh và người cha
cười ngất trên ghế, tiếng cười thật vui. Trong cái cảnh này có một cái gì êm
đềm giản dị, nhưng Philip không để ý. Tư tưởng chàng cứ quanh quẩn về
vở kịch vừa xem.

- Anh thấy đó chính là cuộc đời chứ, phải không? - Philip sôi nổi nói. -

Anh biết không, tôi nghĩ rằng tôi không thể ở đây lâu hơn. Tôi muốn đến
Luân Đôn để được thực sự bắt đầu. Tôi muốn có kinh nghiệm. Tôi đã chán
ngấy cái công việc chuẩn bị vào đời này lắm rồi: giờ đây tôi muốn được
sống.

Ðôi khi Hayward để Philip về nhà một mình. Anh thường không bao giờ

trả lời đúng những câu hỏi háo hức của Philip và với nụ cười vui vẻ ngớ
ngẩn, anh bóng gió đến một chuyện tình lãng mạn nào đó, anh trích dẫn
mấy câu chuyện của Rosette và có lần đọc cho Philip một bài sonnet trong
đó gói ghém những đam mê cùng lòng giận dỗi, những tình cảm bi lụy, đối
tượng là một thiếu phụ trẻ tuổi tên là Trude. Hayward phết lên những
chuyện dan díu, vụn vặt, tầm thường và nhớp nhúa của mình một quầng
ánh sáng đầy chất thơ và cho rằng mình ngang hàng với Périclès và
Phidias

[8]

, bởi vì để mô tả đối tượng mà anh ta ve vãn, anh dùng từ “gái

hồng lâu” thay cho những từ nói thẳng toạc ra, thích hợp hơn trong ngôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.