khoác trên ghế và bước theo anh .Ra đến vỉa hè , cô kéo cánh tay anh
lại .
-Anh đừng quá sốt ruột như thế , vẻ mặt đó không thích hợp với
anh chút nào .Tôi sẽ thay đổi kế hoạch , đêm nay tôi ở lại Luân Đôn
.Vì trời tối, chúng ta sẽ không thể nói chuyện thời tiết , hơn nữa tôi
đã biết trước thời tiết cuối tuần này ra sao rồi , mưa thứ bảy , nắng
chủ nhật , hoặc là ngược lại , ở đây thì không bao giờ có thể biết
chính xác được !
Họ bước vào quán cà phê .Cả buổi chiều, cô giao phòng tranh
cho anh và để anh làm việc một mình .
Jonathan cứ quay vòng vòng, Peter gọi anh khoảng năm giờ
chiều .
- Thế nào rồi ? Cậu ta hỏi giọng sốt ruột .
- Chẳng thế nào cả, Jonathan gắt gỏng trả lời .
- Chẳng thế nào là thế nào ?
- Là như thế ! Tớ chẳng thể làm gì hơn được .
- Khỉ gió !- Dù sao đi nữa , tớ cũng đồng ý với cậu .
- Thế nghĩa là chúng ta đi toi rồi ,Peter lầm bầm .
- Chưa chắc , ai mà biết trước , nhỡ đâu chúng ta vẫn chưa hẳn
tuyệt vọng , tin mừng có thể vẫn còn đó thì sao .
- Đó là trực giác của cậu hay cậu hy vọng thế ? Peter hỏi .
- Có thể cả hai , Jonathan rụt rè thú nhận .
- Đúng như tớ lo sợ , tớ chờ điện thoại của cậu đấy nhé ! Peter kết
thúc và bỏ máy .
Anh chàng Frank điềm tĩnh ghé qua phòng tranh vào cuối buổi
chiều để đóng cửa .Clara có việc bận , cô hẹn gặp Jonathan ở địa chỉ
ghi vội trên một mẩu giấy do ngưỡi cộng sự trẻ tuổi của cô chuyển
cho anh .
Khi quay về khách sạn, Jonathan không nhận được tin nhắn trả
lời nào cho bức thư anh gửi Anna . Thay quần áo xong , anh lại bấm
số Bonston một lần nữa .Vẫn là tiếng nói của chính anh vang lên
trong mắy nhắn . Anh thở dài và bỏ máy mà không nhắn lại gì .