Ánh mắt của bọn họ lộ rõ khao khát: "Các lão gia phu nhân, xin hãy
thương xót chúng ta. Chúng ta chỉ muốn xin một chút đồ ăn thôi."
Thị vệ hô to: "Cút ra ngoài, nếu không đừng trách bọn ta không khách
khí."
Nạn dân nghe được lời này thì nổi giận: "Được lắm, các ngươi chém
đi, máu trên người chúng ta mà bắn vào người các ngươi thì các ngươi liền
xong đời."
"A Tú, ngươi nhìn, nơi đó có dược liệu, trong số bọn họ có đại phu."
Đột nhiên có một nạn dân hô lên.
"Đại phu? Đại phu ở đâu?"
"Có phải bọn họ giấu đại phu ở trong phòng không?"
"Chúng ta muốn đại phu giúp chúng ta chữa trị!"
Vẻ mặt của những nạn dân kia bỗng trở nên kích động, xông thẳng
vào bên trong.
Hai thị vệ và Phi Nhạn thấy vậy thì dùng vũ khí trong tay ngăn cản.
Nhưng không biết những nạn dân này là bị ma nhập hay là bị làm sao,
thấy đao kiếm vẫn còn cố tình nhào đến.
Bọn họ là trốn từ Tây Nam tới, đồ ăn mang theo đã sớm không còn.
Bọn họ không dám đi trên đường chính, chỉ có thể đi đường mòn, nếu
đi ngang qua nơi nào có người, liền đến cửa xin ăn.
Ban đầu bọn họ chỉ là muốn xin ăn, nhưng những người khác lại coi
bọn họ như chuột cống, tránh không kịp, còn dùng ánh mắt chán ghét kinh
sợ mà nhìn bọn họ.