Shapiro đã thuê Nghi phạm 47 làm hai vụ. Vụ thứ nhất là làm đóng
cửa giàn khoan địa nhiệt vì không thân thiện với môi trường. Vụ thứ hai là
loại bỏ Jatin vì tội tấn công và cướp bóc. Người thợ cắt kim cương kia được
cho là đang làm việc với những viên đá lấy lên từ các khu mỏ, nơi từng là
nhà của người bản xứ cho đến khi họ bị xua đuổi và làm ô nhiễm làng mạc,
sông ngòi. Ackroyd được biết rằng viên đá thô bị đánh cắp sẽ bị tên Bốn
mươi Bảy bán đi và tiền lời đưa cho Shapiro, gã này sau đó sẽ phân chia nó
cho các tổ chức bảo vệ môi trường để giúp đỡ người không may mắn.
Tôi không nghĩ mấy tay ôm cây lại dùng C4 nhiều đâu… hay là đốt
trụi những toà nhà có người bên trong…
Mel Cooper đã sai.
Mặc dù vậy, thư tuyệt mệnh của Shapiro nói rõ rằng ông ta đã tính
toán sai lầm. Ông ta muốn hăm doạ thành phố, đúng vậy. Những cái chết
do hoả hoạn không phải ý của ông ta, mà là tác phẩm của gã điên mà ông ta
đã thuê - kẻ nào đó cũng cùng chia sẻ mối hận trước sự huỷ hoại Trái Đất
với ông ta, nhưng lại tự mình quyết định việc đặt các thiết bị đốt nhà để giết
chóc và làm người khác bị thương.
Có lẽ chính những cái chết đó, dù là không cố ý, đã thúc đẩy ông ta tự
kết liễu đời mình.
“Chào Amelia.”
Cô quay sang và thấy một viên cảnh sát cao lớn, tóc vàng trạc tuổi
mình. Anh đang mặc đồng phục - quần đen với một sọc cam chạy dọc
chiều dài ống quần và chiếc áo sơ mi xanh lơ cùng cà vạt. Cả găng tay và
ủng cao su nữa. Ed Bolton là trung uý cảnh sát trong Đội điều tra Khám
nghiệm hiện trường của Ban trọng án thuộc Sở cảnh sát New Jersey. Lúc
này anh đang lột các phụ kiện màu xanh hoa ngô ra và nhét chúng vào túi
quần.
Thật nhẹ cả lòng khi biết Bolton là người làm hiện trường. Anh hẳn đã
làm việc tỉ mỉ không kém gì cô tự làm.