KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 100

Hàn Nhạn Thanh chấn động, trong phút chốc cảm thấy vô cùng sợ hãi, ý

chỉ thân thể dường như chia làm hai nửa, một nửa bi thương pha lẫn vui
mừng, chỉ biết lẩm bẩm trong lòng, “Là y, là y”, một nửa khác cứ như lơ
lửng giữa không trung lạnh lùng nhìn xuống. Đây không phải lần đầu tiên
linh hồn của nàng và Trần A Kiều đi theo đường lối khác nhau, nhưng là lần
đầu tiên cảm thấy hoàn toàn hoảng sợ.

Người đi vào là một thanh niên mặc đồ tím, mặt mày tuấn tú, đôi môi

cực mỏng.

“Hoàng...” Tang Hoằng Dương cấp tốc dừng được tiếng kinh hô. “Hoàng

công tử”, Tang Hoằng Dương mỉm cười đứng lên, “Không dám nhận,
không dám nhận. Hoàng công tử nguyện ý là vinh hạnh của tại hạ.” Nói
xong hắn cất giọng căn dặn lấy thêm bát đũa.

Lưu Triệt nhướng mày, đi tới trước bàn ngồi xuống, hai người theo sát

phía sau, một vẻ oai hùng, một lại có chút nhu hòa, chính là Lý Cảm và
Dương Đắc Ý.

“Tiểu thư, tiểu thư!”, Lục Y thấy Hàn Nhạn Thanh vẫn ngồi ở đó bất

động, không hề đổi sắc thì hơi sợ hãi kêu khẽ.

“Vị này là?” Lưu Triệt lúc này dường như mới chú ý đến người phụ nữ

có dung nhan tươi trẻ ngồi bên. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn,
từ trên xuống dưới thêu vô số hoa đào. Những bông hoa bắt đầu từ chéo áo
đến ngực thì chậm rãi mở ra, đến cổ áo thì cực thịnh, đến ống tay áo thì dần
tàn lụi, ở bất cứ chỗ nào cũng được thêu rất sống động, trông rất có thần.
Tất cả như làm nền cho nàng trở thành bông hoa đào đẹp nhất, làn da trắng
ngần, tỏa sáng rạng ngời. Bụng nàng nhô lên nho nhỏ, hiển nhiên đang
mang thai. Tuy nàng tùy tiện ngồi ở đó nhưng trên người lại toát ra một khí
độ ung dung đến kỳ lạ làm người khác nhìn vào cảm thấy lung linh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.