KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 228

ngày một đêm, lúc này đang dừng ngựa bên bờ sông nhỏ nghỉ ngơi, chuẩn
bị thật tốt cho trận tập kết quân địch sắp tới. Liễu Duệ dắt ngựa, mỉm cười
nhìn nó vừa đi bên cạnh vừa gặm cỏ, trong lòng thầm ngâm nga mấy câu
thơ, cảm giác bi khái mênh mang.

“Hán Thành”, Vệ Thanh mỉm cười bước tới. Những ngày qua hắn vẫn

luôn quan sát Liễu Duệ, “Khí trời râm mát rồi, ngươi xem chúng ta còn
khoảng bao lâu thì có thể đến được vương đình của người Hung Nô?”

Hán Thành là tên tự của Liễu Duệ. Vào thời đại triều Hán, phần lớn mọi

người đều có tên tự, như Vệ Thanh có tên chữ là Trọng Khanh.

“Nhanh thì bảy tám ngày, chậm ước chừng phải mất đến nửa tháng.

Đương nhiên…”, Liễu Duệ quay đầu lại, “Nếu như không bị lạc đường.”
Hắn vừa nhớ lại vị Phi tướng quân Lý Quảng chưa từng gặp mặt nhưng
danh tiếng như sấm động bên tai. Lịch sử ghi lại, trong đời vị lão tướng này
đã mấy lần lạc đường tại đất Hung Nô, đây là một nguyên nhân trọng yếu
dẫn đến việc không được phong hầu.

“Haha!”, Vệ Thanh tự hồ cũng nghĩ đến điều này, “Lần này chúng ta sẽ

không vậy đâu, ta đã mời một người Hán qua lại hung Nô nhiều lần làm
người dẫn đường.”

“Liễu đại ca!”, Thân Hổ đi tới, “Khi nào chúng ta tiếp tục lên đường

đây?” Cậu trông thấy Vệ Thanh thì lãnh đạm hành lễ: “Xin chào Vệ tướng
quân!”

“Không cần khách sáo!”, Vệ Thanh gật đầu, “Cứ để cho người ngựa nghỉ

ngơi một lát đã.”

“Nhưng Tần Thất nói hiện giờ cỏ trên thảo nguyên quá tươi, chứa nhiều

nước, nếu cho ngựa ăn quá no thì một lát nữa khi chạy hết tốc lực chúng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.