Các triều thần đều biết những năm gần đây bệ hạ rất sủng ái Trần nương
nương nên cùng gật đầu phụ họa. Lưu Triệt cũng mỉm cười nhìn A Kiều,
mắt lấp lánh. A Kiều bất đắc dĩ nói, “Nếu thiếp làm thật thì người không
được tức giận đấy.”
Lưu Triệt bật cười, “Trẫm là người dễ giận như vậy sao?”
Thị nữ đứng đằng sau tiến lên châm đầy chung rượu, A Kiều nhấp một
ngụm rồi đọc, “Trường Môn vắng tiếng ngựa xe đi.” Lưu Triệt lặng người,
nụ cười trên mặt nhạt dần.
“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý bước tới, khẽ bẩm, “Tư Mã Tương Như cầu
kiến.”
Lưu Triệt vuốt ve chiếc chén dạ quang trên tay, thờ ơ nói, “Tuyên hắn lên
đây.”
Tư Mã Tương Như lập tức bước lên bái chào rồi bẩm, “Thần phụng
mệnh phụ trách Nhạc phủ, sưu tập ca dao của các địa phương về chỉnh sửa
lại, định ra nhạc phổ, làm suốt hai năm cuối cùng đã có chút thành tựu.”
“Vậy à?” Lưu Triệt lấy lại hứng thú, liếc mắt nhìn A Kiều hăm hở nói,
“Nhân tiện hôm nay thiết yến, cho người hát bài trợ hứng đi.”
Tư Mã Tương Như mỉm cười đáp, “Tuân mệnh!” Hắn xoay người lại
phân bảo mấy câu, lát sau đã thấy một nhạc sư cung đình mặc áo lam cầm
đàn bước vào, bái chào, “Tham kiến bệ hạ, Trần nương nương, các vị đại
nhân.”
Lưu Triệt gật đầu, nói, “Chọn ra mấy bản vừa đàn vừa hát là được.”