KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 146

Y khẽ ồ lên một tiếng, vén rèm bước vào, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng,

đưa tay vuốt ve mái tóc, thuận miệng hỏi, “Kiều Kiều vừa đàn khúc gì
vậy?”

“Tiện tay gảy chơi thôi”, nàng cười khẽ, đáp, “Không có tên gì cả.”

Y nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi hỏi lại, “Có thật không?” Bàn tay

đặt ngang hông lại siết chặt thêm một chút.

Những năm gần đây, Hung Nô chiến bại rút lui, núi yên biển lặng, non

nước thái bình khiến y càng mãn nguyện, tự cho mình là bậc đế vương uy
trấn bốn biển không ai bằng, nhưng ở trước mặt A Kiều vẫn luôn luôn cảm
thấy thất bại. Rõ ràng là nàng đã học được cách cung kính dịu dàng giống
như các phi tần trong cung Vị Ương vốn luôn e dè. Y không thấy chỗ nào
sai nhưng cứ cảm thấy không đúng. Dường như tâm trí của nàng không biết
bay đến ở tận chân trời nào. Càng thân mật càng có cảm giác rằng giữa hai
người có một bức tường vô hình cực kỳ yếu ớt, chỉ đẩy một cái là đổ nhưng
lại không thể nào phá nổi. Y mãi đứng ở bên bức tường đó, chẳng thể làm
gì.

Thoáng chốc đã đến cuối tháng Năm, cung Vị Ương truyền ý chỉ đến

cung Cam Tuyền nghỉ hè. Nữ tỳ trong phủ Bình Dương hầu thu thập hành
trang, Lý Nghiên ngồi ở trước gương, ngắm nhìn dung nhan của mình lần
cuối cùng, tự thấy thật kiều diễm, ngay cả bản thân cũng yêu thích.

Ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, người này cao còn có người

khác cao hơn”, cô nhớ tới câu Trần Hi đã nói. Cho dù có nhiều băn khoăn
hơn nữa nhưng nếu không phóng tay đánh cược một lần thì chẳng phải là sẽ
phụ bạc dung nhan hơn sương thắng tuyết trong gương?

Lý Nghiên tự hỏi, nếu có một ngày dung nhan như hoa đó dần dần phai

tàn, những sợi tóc trắng đầu tiên dần dần lấp ló trong mái tóc đen thì liệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.