KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 197

Lúc mới đăng cơ vào năm Kiến Nguyên đầu tiên, Vương thái hậu từng

cảnh báo y rằng mình là đế vương thì không thể si mê quá mức bất kỳ một
người hay một vật gì. Nếu si mê thì đế vương sẽ có nhược điểm. Y mỗi
ngày một mạnh lên, cuối cùng nắm cả đất nước này trong tay. Cho tới bây
giờ, y tự tin có thể che chở cho người mình yêu được chu toàn.

Đến giờ y tự hỏi, dù đế vương có uy quyền mạnh đến đâu thì liệu có

thắng nổi ý trời? Năm trước Hoắc Khứ Bệnh ra đi ngay lúc còn thanh xuân
khiến y đau đớn vì mất đi ái tướng. Còn hôm nay y lại chỉ có thể nhìn A
Kiều hôn mê trên giường mà lòng đau thống thiết. Nếu như không có trận
kinh biến ngày hôm trước thì bao nhiêu lâu nữa y mới biết được rằng A
Kiều đang hoài thai cốt nhục của mình? Năm A Kiều mang thai, sinh con,
lưu lạc bên ngoài y đã không ở bên cạnh nàng.

Lúc đó, y ở trong cung Vị Ương thưởng thức mái tóc của người mới,

không hề để tâm đến cả Vệ Tử Phu thì làm gì nhớ đến một người ở lãnh
cung? Y hoàn toàn không biết nàng đang mang cốt nhục của mình lưu lạc
nơi chân trời góc bể. Chớp mắt một cái, gặp lại nhau thì đã bảy năm. Con
trai con gái đều đã lớn, cực kỳ xa lạ đối với y.

Song thời gian dần dần trôi qua, không ngờ rằng một ngày kia nàng lại

mang thai lần nữa. Cho đến khi ngự y bẩm báo lên thì dù y là người rất trầm
ổn cũng không khỏi kinh ngạc. Đó cũng không phải là một đứa trẻ mà y
mong đợi, chỉ vội vã đến rồi vội vã đi, để lại một vết thương trong lòng của
phụ mẫu. Y tuy là đế vương nhưng đồng thời cũng là phụ thân. Còn A
Kiều, nàng thương yêu Lưu Mạch, Lưu Sơ đến như vậy thì tất nhiên sẽ rất
đau lòng.

Y nhớ tới ánh mắt thấu hiểu của A Kiều trước khi hôn mê. A Kiều mẫn

cảm, thông minh lại giỏi y thuật nên chỉ liếc mắt là ý thức được chuyện gì
xảy ra cho nên ngay cả khi đã hôn mê vẫn nhíu mày, sắc mặt tái nhợt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.