KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 220

“Không thể như vậy được?” Công Tôn Kính Thanh kinh hoàng, lạc

giọng nói, “Lưu Cứ là hoàng tử, bệ hạ dù tàn nhẫn thế nào cũng sẽ không
động đến con của mình.” Hai ngày nay, gã vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện
này, không biết mình có làm sai hay không. Dù sao ngàn vạn lần cũng
không thể khai ra chủ mưu thực sự. Lúc này ngay cả bản thân vẫn còn do
dự, lại bị Trần Hi khinh miệt, nên gã tuyệt vọng chỉ biết lẩm bẩm tự trấn an,
“Nếu chủ mưu không việc gì thì bệ hạ chắc sẽ không lấy mạng một kẻ tòng
phạm như ta.”

“Ngươi thật ngây thơ.” Trần Hi nhìn gã qua song sắt, ánh mắt thương

hại, “Bệ hạ có bốn con trai chứ không phải chỉ có một mình Lưu Cứ, hơn
nữa bệ hạ cũng không sủng ái đặc biệt gì với hắn cả. Lưu Cứ là cây đinh
đâm vào da thịt Trần gia, khó có cơ hội tốt như vậy, chúng ta làm sao có thể
để cho hắn toàn thân thoát ra được. Nói trắng ra”, Trần Hi nói giọng đều
đều, “Lưu Cứ thật ra có phải là chủ mưu hay không thì từ đáy lòng ngươi
biết rõ. Lúc này e là không phải chỉ riêng Trần gia muốn ngươi chết để đòi
công bằng cho cô cô và Duyệt Trữ, mà chính là Vệ gia, thậm chí cả người
biểu đệ tính tình ôn hòa của ngươi cũng hận ngươi không biết phân biệt
nặng nhẹ kéo hắn xuống nước, sẽ không bao giờ đưa tay cứu giúp ngươi.”

Công Tôn Kính Thanh chán nản ngã vật xuống đất, cúi đầu hỏi, “Đã như

vậy thì ngươi tới đây để làm gì?”

“Ta muốn ngươi phải chết trong tuyệt vọng.” Trần Hi dằn giọng, “Ngươi

làm thương tổn đến cô cô, Trần gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Nói xong,
hắn không nhìn thêm Công Tôn Kính Thanh một lần nào nữa, chắp tay rời
đi.

“Trần công tử”, Mạc Long đứng ở ngoài lao, thấy Trần Hi đi ra ngoài thì

hỏi vẻ khó hiểu, “Công tử cần gì phải nói rõ lợi hại với gã chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.