KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 274

Hắn vỗ tay, liền có một bà lão bế một cậu bé chừng ba, bốn tuổi đi vào,

cung kính chào, “Hầu gia.”

Liễu Duệ đón lấy cậu bé, bảo, “Lui xuống đi”, lại quay sang Nam Cung,

“Lúc ta đánh trận có đi qua một thôn trang, thấy trong một căn nhà không
còn ai, chỉ còn lại đứa bé này liền đem về, chúng ta cùng nuôi dưỡng cũng
coi như là làm chuyện công đức.”

Lưu Đàm vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng, lại nhìn cậu bé trong ngực

Liễu Duệ tuy không biết tuổi chính xác nhưng mặt mày thanh tú, đôi mắt
đen láy, vừa thấy đã cảm giác yêu thích. Nàng liền bế vào lòng, nhìn Liễu
Duệ nói khẽ, “Thiếp tuy là tỷ tỷ của Hoàng đế nhưng mấy năm qua vẫn
chưa sinh con cho chàng, nếu chàng muốn nạp thiếp thì Triệt Nhi cũng
không nói gì đâu.”

Liễu Duệ thở dài một tiếng, “Chúng ta có nó là đủ rồi. Dù cho có người

nối dõi mà cửa nhà không yên thì có ý nghĩa gì chứ?”

Lưu Đàm dù không đáp nhưng trong lòng mơ hồ vui sướng, nép vào

ngực hắn thì thầm, “Có đôi khi thiếp thật không hiểu chàng.”

Đàn ông trên đời đều coi trọng chuyện con cái, như đệ đệ của nàng cũng

vì nguyên nhân như vậy mà năm xưa dần xa cách với A Kiều. Liễu Duệ chỉ
im lặng, có một số việc không thể nói ra, dù là với người thấu hiểu mình
như Lưu Đàm, nếu nói ra sẽ là chuyện động trời.

Lưu Đàm cũng không để ý, chỉ hỏi, “Đặt tên cho đứa bé này là gì?”

Liễu Duệ suy nghĩ một chút, nói, “Cứ gọi một chữ ‘Ninh’ được rồi.”

Lưu Đàm trầm ngâm một hồi rồi gật đầu, “Thịnh thế an bình, tên rất

hay”.

[2]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.