KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 277

Nhớ tới Ấn Độ cổ đại được coi là một trong bốn nền văn minh cùng với

Trung Quốc cổ đại, bản chất thương nhân trong huyết quản Tang Hoằng
Dương liền dâng trào. Từ xưa tới nay, ngoại thương có thể mang đến lợi
nhuận gấp mấy lần cho tới mấy chục lần, kinh doanh trên lãnh thổ Đại Hán
bị đủ loại nguyên nhân kiềm chế, lựa chọn con đường này cũng là phương
pháp kiếm lợi rất hiệu quả. Kể từ năm Nguyên Sóc thứ sáu khi Trần A Kiều
quay về Trường Môn, phần lớn bí ẩn đều đã được khai mở. Bọn họ cũng
không phải kiêng nể gì nữa, dùng phương thức kinh doanh nhượng quyền
đưa ra thị trường cách chế trà, đồ trang sức đeo tay, những kỹ thuật khiến
người cổ đại kinh ngạc và rất nhiều những thể nghiệm trong cuộc sống hiện
đại, sau nhiều năm cũng đạt được thu nhập tương đối khá.

“Chỉ mong tỷ nói với người nhà mình kiềm chế đi một chút, tiền ta kiếm

được có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi thói vung tay quá trán kia”,
Tang Hoằng Dương cố nhẫn nhịn nhưng rốt cuộc cũng không chịu được,
than thở với Trần A Kiều.

Lưu Mạch ngạc nhiên nhìn hắn, khóe miệng giật giật. Cậu vẫn biết Tang

thúc thúc không hề câu nệ gì ở trước mặt mẫu thân, nhưng oán trách quân
vương rõ ràng như vậy thì cũng thật là hiếm thấy.

A Kiều lườm hắn một cái, muốn hét toáng lên, “Y đâu phải người nhà

của ta”, nhưng thấy con gái con trai đang ở bên cạnh nên cuối cùng lại
không dám, chỉ giễu cợt, “Đệ không phải là triều thần ư, tại sao lại không
khuyên can được?”

Hai người nhìn nhau không nói gì, Tang Hoằng Dương thở dài, chấp

nhận sự thực phũ phàng, đề nghị, “Đệ đã tìm được một thương đội đồng ý
đi xa đến Ấn Độ….”

“Chờ một chút”, Lưu Mạch nghi hoặc hỏi, “Ấn Độ là cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.