KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 365

“Thật ra”, nàng cúi đầu, “Người không cần phải như vậy.” Tâm hồn nàng

đã dần bình lặng, nếu không phát sinh biến động thì cuộc đời này sẽ cứ thế
thôi. Nhưng nếu phát sinh biến động thì nàng vẫn sẽ rời đi, dù có quyến
luyến, có quay đầu nhìn lại nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết rời đi.

Ánh mắt Lưu Triệt thoáng qua vẻ lo lắng mơ hồ, “Trẫm vui mừng thấy

như thế.” Y siết chặt thêm vòng tay đang ôm eo A Kiều khiến nàng đau,
khẽ kêu lên một tiếng. Y giật mình, hơi nới lỏng vòng tay nhưng vẫn còn
ôm rất chặt. Nàng nhăn mày, thật ra cũng không tin lời nói cung Kiến
Chương là xây cho nàng. Lưu Triệt xây cung Kiến Chương quá nửa vẫn là
vì chính y, nhưng nàng vẫn tiếp nhận chuyện điện Trường Môn.

Giờ khắc này nàng tựa vào trong lòng y, bỗng nhiên rất muốn hỏi y một

câu rằng nếu sớm biết có ngày hôm nay thì có hối hận ngày đó đã tuyệt tình
như vậy? Đến bây giờ, có đem cả thiên hạ đến trước mặt thì nàng cũng
không thể nào xóa nhòa hoàn toàn chuyện quá khứ.

Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn không lên tiếng. Có một số việc mà sức

người không thể làm gì được.

Tháng Bảy năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần A Kiều chuyển từ điện Ngọc

Đường sang điện Trường Môn của cung Kiến Chương. Điện Trường Môn
tuy hạ từ cấp cung xuống cấp điện nhưng còn rộng lớn hơn cả cung cũ. Từ
ngoài điện nhìn vào, rèm che buông rủ ánh lên đủ các loại màu sắc, đều là
những màu mà Trần A Kiều ưa thích. Chỉ riêng việc đem rừng trúc ngày
trước nàng thích nhất trồng lại trong nội viện, khi gió chiều ngày hè thổi
qua chiếu bóng trúc lên rèm cửa sổ bằng lụa mỏng gây cảm giác mát mẻ đã
khiến nàng rất vui thích.

“Nghe cung nhân nói”, Mạc Vong trầm trồ, “cung Trường Môn, à quên”,

cô vội vàng bậm môi, “phải gọi là điện Trường Môn chứ, vào lúc bắt đầu
xây dựng thì đã đặt địa long rồi, dù mùa đông thì nương nương cũng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.