KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 414

Cảm kích chàng tâm ý,

Thiếp xin chuộc lỗi lầm.

Đêm nối dài thương nhớ,

Thoáng đã tới rạng đông.”

Lưu Triệt ngâm nga mãi trong lòng bài thơ này, chợt quay đầu lại hỏi:

“Từ đây phi ngựa đến Lâm Phần mất bao lâu?”

“Ước chừng phải một ngày rưỡi”, Thượng Quan Kiệt đáp. Đế vương đi

tuần rất chậm. Lần trước đưa thư dùng khoái mã nên quãng đường mất hai
ngày rút xuống chỉ còn nửa ngày. Nhưng Lưu Triệt là quân vương nên
không thể giống như nội thị ra roi thúc ngựa đi thẳng một mạch, vì vậy
đoán chừng như thế cũng không sai lệch nhiều. Bởi vì đi lén nên Dương
Đắc Ý là ngự tiền tổng quản không được theo cùng. Lưu Triệt chỉ dẫn theo
mấy thị vệ, gần trưa đã về tới Lâm Phần. Y đến biệt viện thành Đông nhưng
A Kiều lại không ở nhà. Đám người hầu mới thu nhận không biết ai ở trước
mặt nên cứ ấp a ấp úng không chịu nói ra chỗ chủ nhân đi. Lưu Triệt đứng
ngoài cửa chờ mãi phát bực, định phát tiết thì nghe đám người hầu hô lên:
“Thượng Quan tiểu thư đã tới.”

Thượng Quan Vân mặc bộ quần áo gấm, cau mày vén rèm bước ra hỏi:

“Ồn ào quá. Có chuyện gì thế?”

“Vân muội”, Thượng Quan Kiệt từ xa trông thấy, vội vàng ngăn chặn

không để cô nói ra những lời không xuôi tai. Hắn tiến lên, thầm thì: “Bệ hạ
tới đó, chú ý một chút.” Thượng Quan Vân bấy giờ mới để ý tới một người
áo đen ở giữa đám người phò tá, nhìn dáng vẻ từ xa đã cảm thấy khí thế hơn
người. Cô thầm kinh hãi, lẩm bẩm nói, “Làm sao có thể thế được?” Chẳng
phải bệ hạ đang trên đường tuần thú phương đông trở về sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.