KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 444

“Phụ hoàng còn nói nữa à.” Lưu Sơ mắc bẫy nhảy dựng lên, “Ngày đó ai

đã bỏ con lại để đi một mình tới gặp mẫu thân?”

Trần A Kiều chỉ cười, quan sát xem Lưu Triệt ứng phó thế nào trước con

gái đang tức giận, lại nghe Lưu Triệt âu yếm đáp, “Coi như là phụ hoàng
không tốt, nhưng mà ai bảo con không biết cưỡi ngựa. Hơn nữa, nếu Hoàng
đế và Công chúa cùng nhau biến mất thì văn võ bá quan chắc chắn sẽ phát
hiện ra.”

Lưu Sơ tức đến tối mắt, nghiến răng thề lần này về kinh nhất định phải

học cưỡi ngựa. Cô bỗng nhiên tươi tỉnh, ngọt ngào cười nói, “Cho dù là thế
thì phụ hoàng cũng không nên bỏ đi tìm mẫu thân mà không hề báo một câu
nào.”

“Được rồi.” Lưu Triệt mỉm cười, nói: “Con cần gì phải vòng vèo thế,

muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Được rồi.” Lưu Sơ cũng dứt khoát, giơ một ngón tay thon nhỏ lên quơ

quơ trước mặt Lưu Triệt, nói: “Con muốn phụ hoàng hứa rằng nếu sau này
con cầu xin phụ hoàng chuyện gì thì phụ hoàng nhất định phải đáp ứng.”

Lưu Triệt không nhịn được quay sang nhìn A Kiều. Năm Nguyên Quang

thứ sáu, trên lầu Văn Nhạc, A Kiều đã từng muốn y hứa hẹn một lời. Sau đó
nàng dùng lời hứa hẹn này để đổi lấy việc được tự do ra vào cung đình. Y
mỉm cười nói, “Sơ Nhi là con gái bảo bối của trẫm, có cầu xin gì, nếu đáp
ứng được, trẫm sẽ đáp ứng, còn nếu không thể thì dù lần này có hứa hẹn,
trẫm cũng sẽ không đáp ứng. Cần gì phải cầu xin như thế?”

“Lại còn có thể đáp ứng với không thể đáp ứng nữa chứ.” Lưu Sơ vẫn

không chịu buông tha, “Ít nhất phụ hoàng cũng phải hứa với con, đến lúc đó
sẽ xem xét.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.