KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 589

Y còn chưa nói hết lời nhưng lòng A Kiều đã lạnh ngắt. Thân phận cơ

bản nhất của Lưu Triệt vẫn như cũ là một vị đế vương. Y vì sự liên hiệp với
nước khác mà có thể đem con cháu tôn thất gả đến Ô Tôn nhưng trong thâm
tâm vẫn còn xem thường thiếu nữ man di. Kim Nhật Đan mà Tảo Tảo nhìn
trúng cũng là người man di không hơn không kém.

“Thật ra thì còn có một biện pháp.” Lưu Triệt thấy nàng có vẻ ưu phiền,

đột nhiên sinh lòng muốn đùa giỡn, “Mục đích ban đầu của Ô Tôn vương là
tính gả cháu gái của ông ta vào…” Y dừng lại, ánh mắt dần trở nên âm
trầm. Ngoài A Kiều ra thì các thiếu nữ khác dù có đẹp đến mấy đối với y
cũng không quan trọng. Nếu y thực sự nhận lời lấy A Mạc Đề thì coi như
vô duyên vô cớ tự hạ thấp vai vế xuống hai bậc so với lão nhân kia.

Trần A Kiều nghe một lúc mới hiểu. Ô Tôn ở vùng Tây Vực xa xăm nên

không biết hoàng đế nhà Hán chỉ sủng ái một mình nàng, thế nên mới đầu
đưa A Mạc Đề tới là để dâng cho Lưu Triệt làm phi tần. Nàng cứ một mực
xét chuyện theo ý của mình, ngay cả dấu hiệu rõ ràng như vậy cũng sơ suất
bỏ qua.

“Lưu Triệt!” Nàng trừng mắt, tức giận hô lên.

Lưu Triệt cười lớn, ôm lấy nàng, nói: “Trẫm thật sự đã lâu không được

trông thấy Kiều Kiều tức giận rồi đấy.”

Trong lòng nàng ngầm cảnh tỉnh, chỉ mong mấy ngày nàng đã liên tiếp

phạm hai sai lầm, phải chăng điều này chứng tỏ rằng nàng thật sự hy vọng
có thể nắm tay y tới lúc bạc đầu? Dần dần, nàng đã tin vào tâm ý của y, tin
rằng y yêu mình, coi trọng mình, sẽ không bao giờ lại làm tổn thương mình
được nữa. Hoặc là ít nhất hy vọng rằng mình có thể tin tưởng được như
vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.