KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 592

màu bày đầy trên đường phố vừa thả bước đi tiếp, bỗng nhiên thấy một hai
lưu dân co rúm trong một góc chợ ít được người chú ý. Giờ đang là tháng
Tư, Trường An mới vào xuân nên buổi sáng vẫn khá lạnh. Hai người mặc
áo quần rách nát nhưng những người qua đường vẫn thản nhiên đi qua cứ
như là đã quá quen với cảnh này.

“Xem ra nhà Hán cũng không phải nơi nơi đều thái bình.” Đám tùy tùng

thấy hắn chú ý tới hai lưu dân kia liền tiến lại gần, khẽ nói.

Hắn cười nhạt, nước quá trong sẽ không có cá. Dù cho thiên tử nhà Hán

anh minh thế nào đi nữa thì cũng không thể bảo đảm tất cả con dân bên
dưới đều vui vẻ an khang. Đúng lúc hắn vừa xoay người định bước đi thì
trông thấy một cỗ kiệu nữ màu xanh dừng ở bên đường, một thiếu nữ quý
tộc nhà Hán chừng mười ba mười bốn tuổi vén rèm lên, giơ bàn tay trắng
nõn mềm mại đưa nửa xâu tiền ra, nhẹ nhàng bảo, “Miên Trữ, đem cái này
cho hai người kia.”

Miên Trữ đáp một tiếng, nhận lấy tiền, đi tới trước mặt hai lưu dân, nói,

“Các ngươi quả thật may mắn mới gặp được Quận chúa nhà ta. Quận chúa
thiện tâm nên thưởng cho các ngươi.” Hắn ném nửa xâu tiền kêu xủng xẻng
trước mặt hai người rồi quay trở về. Chớp mắt, cỗ kiệu lại đi tiếp về phía
trước.

Người trong chợ phía đông không quan tâm tới hai lưu dân nhưng lại rất

hứng thú với cô quận chúa xinh đẹp vừa xuất hiện, bàn tán: “Người mới
vừa rồi chính là Giang Đô quận chúa Tế Quân rất hay làm phúc đó.”

Cô vốn là cô nhi của tội thần nhưng bỗng nhiên đổi vận, được vợ chồng

Đan Dương hầu thu nhận làm con nuôi, vô cùng ưu ái, không ai còn dám
coi thường. Ai có thể nói cô có phúc phận không tốt. Đại nương bán vải
bỗng nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói, “Tế Quân quận chúa đẹp người đẹp
nết. Ở hiền gặp lành, có phúc phận tốt như vậy là đúng. Ngươi không thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.