KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 628

Đoàn thị vệ tháp tùng đến cách khoảng ba mươi thước thì đồng loạt ghìm

cương lại, riêng một mình Lưu Triệt giục ngựa tiến về phía trước đến bên
cạnh nàng. “Kiều Kiều”, y mỉm cười nói, “Trẫm thật sự rất vui, rốt cục
trong lòng nàng vẫn còn có trẫm.”

Giọng nói của y không nhỏ nhưng ở gần sông Hoàng Hà chỉ trong gang

tấc nên bị tiếng sóng át đi. A Kiều không nghe thấy rõ nhưng nhìn ánh mắt
và nụ cười của y thì cũng đoán được rõ ràng. Mười ba năm rồi. Từ khi gặp
lại hồi năm Nguyên Sóc thứ sáu đến lần đi tuần thú năm Nguyên Phong
nguyên niên, đã đủ mười ba năm tròn. Trong mười ba năm đó, nàng cứ ơ hờ
nhìn y đến rồi đi, không màng được thua, không buồn không vui. Rốt cục
phải trải qua mười ba năm ròng nàng mới để tâm trở lại, tuy rằng còn xa
mới cực kỳ chấp nhất như thời niên thiếu nhưng cả hai người đều hiểu rõ
ràng ý nghĩa của nó. Tất nhiên, nếu nàng không mang lòng yêu thương đối
với người đàn ông trước mắt này thì tại sao lại để tâm như vậy?

Nàng im lặng hồi lâu rồi chợt hỏi, “Người đem...?”

Nàng đột nhiên im bặt, bỏ lửng câu hỏi. Tất nhiên, y đã xuất hiện ở nơi

này thì còn cần gì phải hỏi nữa. Lưu Triệt như hiểu được ý của nàng thản
nhiên nói, “Kiều Kiều sẽ không gặp lại cô ta nữa.” Ánh mắt y thoáng hiện
lên một tia tàn khốc. A Kiều một lúc sau mới hiểu, ngạc nhiên nói: “Cần
phải vậy sao?” Cô gái kia tuy có dã tâm quá lớn nhưng cũng không đáng tội
chết.

Nhưng nàng không phải là người quá lương thiện, huống chi nghĩ ra thì

cũng hiểu cho ý tứ của Lưu Triệt. Lưu Triệt là bậc đế vương tôn nghiêm, y
không thể dung tha cho kẻ dưới to gan dám tính kế với mình, huống chi kẻ
đó lại không đơn thuần chỉ là một cô gái muốn được ân sủng.

Sóng nước Hoàng Hà ầm ào mãnh liệt, đám thị vệ ở ngoài xa không

nghe thấy bọn họ nói gì. Chính bản thân hai người cũng phải nói lớn mới có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.