KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 630

Ta cũng không có khả năng xóa chúng đi, chỉ là từ nay về sau ta sẽ chôn
chặt chúng vào ký ức, chỉ cần người không khơi ra thì ta sẽ không đụng tới.
Hãy để chúng ta nhìn xem thời gian có thể vùi chôn được ký ức hay không?
Chúng ta đều sắp già rồi.

Con ngựa hai người đang cưỡi rong ruổi dọc theo bờ sông Hoàng Hà. Vô

số thị vệ đi theo cách chừng mười trượng phía sau bảo vệ Hoàng đế và
Hoàng hậu của đế quốc Đại Hán. Đúng vậy, Hoàng đế và Hoàng hậu.

Nàng thả lỏng người, khẽ tựa vào ngực Lưu Triệt. Lồng ngực Lưu Triệt

rất rộng khiến nàng tin tưởng rằng nếu có sóng gió thế nào thì y vẫn có thể
che chở cho nàng. Thật là kỳ quái, tất cả những phong ba bão táp của nàng
đều phát sinh từ người đàn ông này nhưng trong một khoảnh khắc, nàng lại
không khỏi cảm thấy y sẽ ngăn gió che mưa cho nàng. Nàng chợt nhớ tới
một câu thơ đã đọc trong sách cổ từ thuở nhỏ, “Núi có cây và cây có cành.”

“Triệt Nhi”, nàng bỗng động tâm, ngoảnh lại nói: “Thiếp sẽ hát một khúc

nhé. Người có muốn nghe không?”

Y hơi cúi đầu xuống, nhìn vào lúm đồng tiền của nàng, âu yếm nói,

“Nàng hát đi.”

Gió Hoàng Hà ào ào thổi qua làm cho búi tóc của nàng xô ra, hơi xốc

xếch nhưng nhìn rất nữ tính. Nàng suy nghĩ một chút rồi xướng lên giai
điệu kia, giọng hát thánh thót.

“Mặt nước xanh sóng gợn

Vua cứ hoài ưu tư

Lòng có bao phiền muộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.