lẽ không bị chính mình làm cảm động sao?
Lúc này đến phiên Đường Bảo Ngưu nghẹn họng, nhưng đột nhiên lại
nói một câu:
- Ngươi cũng không tệ, ta đã nhìn lầm ngươi.
Lần này đến phiên Chu Đại Khối Nhi kỳ ngạc nhiên:
- Cái gì không tệ?
Đường Bảo Ngưu bình tĩnh nói:
- Hóa ra ngươi chỉ sợ rắn mối, cũng không sợ những thứ khác.
Sau khi nói xong, hắn lại bình tĩnh nhìn xuống phía dưới, nhìn chân
của hắn.
Cho nên Chu Đại Khối Nhi cũng cúi đầu nhìn chân của mình, nhìn
mắt cá chân.
Nơi ấy có một con đỉa đang bám vào chân hắn, nhúc nhích chuyển
động, thân thể ướt mềm lộ ra màu đỏ sậm, giống như đang hút máu của
Chu Đại Khối Nhi.
Chu Đại Khối Nhi yên lặng một lúc.
Đường Bảo Ngưu nhìn hắn cười cười, không ngờ cục nguyên bảo lớn
này nhìn thấy chuyện như vậy lại hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng hắn đã đưa ra phán đoán hơi sớm một chút.
Bởi vì Chu Đại Khối Nhi đã phát ra một tiếng kêu lớn, tiếng kêu thảm
thiết.
Tiếng kêu giống như pháo hoa bắn lên, nổ tung giữa không trung.