KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 309

- Chỉ cần qua được cửa ải khó khăn, phần lớn mọi người đều cảm thấy

nhẹ nhõm, rất ít khi nhớ lại tâm tình thấp thỏm trước khi qua ải, cho nên
cũng không biết quý trọng tâm tình lúc này, vô sự mới chính là hạnh phúc.

Trương Thán:

- Đúng vậy. Khi chưa vượt qua cửa ải khó khăn, ta cũng thường suy

nghĩ, những danh hiệp đại hiệp, chiến tướng dũng tướng kia, trước một trận
đánh định giang sơn liệu có sợ hãi, có khẩn trương, có băn khoăn lo nghĩ
giống như ta hay không? Chúng ta chỉ biết là bọn họ chiến thắng trận này,
danh động thiên hạ ra sao, uy chấn bát phương thế nào, nhưng trước trận
đánh đó bọn họ có sợ hãi không? Có hoảng hốt không? Có lo lắng cho hậu
quả nếu thảm bại không? Tất cả ta đều không biết.

Thái Thủy Trạch nói:

- Bọn họ cũng sợ như vậy.

- Hử?

- Bọn họ cũng là người, mà là người thì sẽ sợ, sẽ quan tâm được mất,

sẽ mong chờ thắng lợi. Ta nghĩ trước khi quyết chiến bọn họ cũng sẽ hốt
hoảng lo sợ như vậy. Ta cũng từng hỏi một số tiền bối cao thủ và nhân vật
lớn, bọn họ cũng thừa nhận điểm này. Bọn họ còn nói, không lo lắng thì
không phải là người, hơn nữa khẩn trương cũng có chỗ tốt, khẩn trương
mới có thể hoàn toàn kích phát tiềm lực, có thể phát huy sức mạnh lớn hơn
gấp mười gấp trăm lần so với bình thường. Cho nên có lúc sợ cũng là
chuyện tốt, có sợ hãi thì mới có vượt qua sợ hãi; có cửa ải cũng là chuyện
hay, có cửa ải thì mới có xông qua cửa ải.

Trương Thán lúc này mới có chút ý cười trên mặt:

- Còn ngươi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.