KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 377

- Ngươi biết vẽ sao? Ngươi biết cái rắm!

Khuôn mặt đen dính máu của Thái Thủy Trạch lại phát ra ánh sáng,

thoạt nhìn cũng không biết là đen bóng hay là ánh máu.

- Bởi vì nhân cách của ngươi quá đê hèn. Một kẻ hèn hạ làm sao vẽ

được tranh cao minh, một tên tiểu nhân chỉ biết ám toán làm sao miêu tả
được cảnh giới thanh cao thoát tục.

Triệu Họa Tứ cười ha hả.

Hắn dùng bút lông vẽ lên không trung, phát ra tiếng rít, kình khí tung

hoành, vừa vận dụng ngòi bút vừa cười nói:

- Nói ngươi không hiểu nghệ thuật đúng là không hiểu. Nghệ thuật

vốn là thứ giả dối, thi nhân dùng văn học để giả tạo, văn sĩ dùng học thức
để giả tạo, họa sĩ dùng màu vẽ để giả tạo. Trong thiên hạ có rất nhiều kẻ
nhân cách thấp hèn, nhưng bọn hắn vẫn có thể tả được thơ hay, từ hay, chữ
hay, tranh hay. Dùng nhân cách để luận nghệ thuật, đúng là buồn cười.

Thái Thủy Trạch vẫn đang cố sức né tránh, nhưng trên mặt, trên người

và trên tay lại có thêm mấy vết máu.

Chợt nghe Trương Thán hét lớn một tiếng với Thái Thủy Trạch:

- Ngươi đi đi, nơi này cứ để ta!

Lại nghe Vô Mộng Nữ quát lên:

- Ngươi đừng mơ qua đó!

Hóa ra lúc hai người đang quấn lấy nhau, Trương Thán thấy Thái

Thủy Trạch bị thương, dưới tình thế cấp bách liền vận chuyển "Phản Phản
thần công", lại có thể khống chế nguyên khí, muốn lao đến đối phó với
Triệu Họa Tứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.