KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 375

Bút pháp của hắn tuy quái và nhanh, nhưng thứ đáng sợ không phải

bút mà là chân của hắn.

Tên họa sĩ này, một thân võ công lại không nằm ở tay và bút, mà là

đôi chân của hắn.

Hắn luôn luôn cho rằng tay là để hoàn thành nghệ thuật, còn chân mới

là để giết người. Trước tiên hắn dùng chân tập kích, lại phát ra tiếng vũ khí
xé gió, khiến Thái Thủy Trạch vừa giao đấu đã bị thua thiệt.

Nhưng đợt tấn công này của hắn lại không có gió sắc, mà là bóng chân

như núi, rợp trời kín đất như sóng lớn vỗ bờ. Cước pháp này vừa đá, vừa
hất, vừa đạp, lại giống như một thanh đao, thanh kích, thanh mâu, thanh
thương cực kỳ sắc bén, không gì đón được.

Một đôi chân như vậy, cước pháp như vậy, làm người ta nhìn thấy mà

cảm thán. Trong võ lâm hiện nay, chỉ vài người là có thể so sánh với hắn về
cước pháp.

Thái Thủy Trạch hóa giải đợt công kích này, dùng bảy món vũ khí,

cũng bị hư sáu món.

Sau đó Triệu Họa Tứ mới hơi chậm lại, nói:

- Ngươi có biết tại sao ta không đợi ngươi trả lời đã tấn công không?

Lần này hắn vẫn không đợi đối phương trả lời, lại tự mình đáp:

- Bởi vì ngươi vừa hộc máu vừa cười, chính là muốn khiến cho ta cảm

thấy kỳ quái, muốn ta hỏi ngươi, như vậy ngươi có thể nhân cơ hội thở một
hơi, hoặc là kéo dài thời gian. Nhưng ta sẽ không làm như vậy, bởi vì rất
nhiều cao thủ giang hồ đều không qua được cửa này. Rõ ràng có thể giành
thắng lợi nhưng lại không động thủ, đổi thành động khẩu, cho nên mới thất
bại. Ta vẫn luôn muốn gạt bỏ điều này. Ta tấn công một đợt, mặc dù ngươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.