KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 400

ngươi, lại luôn thích làm hư hại chùa chiền, đạo quán, ni am. Phá hủy đạo
trường, quấy rầy thanh tịnh như thế có lợi ích gì? Các ngươi sao toàn phải
đốt chùa thiêu miếu, phá hoại công đức như vậy?

Nói rất hay, khiến cho Trương Thán nhất thời không trả lời được.

- Bởi vì người võ lâm chúng ta không có nơi chốn cộng đồng và công

nhận. Mỗi người đều có môn phái và bang hội khác nhau, cũng chưa chắc
đã suy nghĩ như nhau. Hơn nữa, phần lớn người trong chúng ta đều không
thể thấy ánh sáng, thấy ánh sáng thì sẽ chết. Cho nên triều đình, miếu
đường và nha môn đều không có phần của chúng ta, lôi đài cũng không
phải ai cũng lập được. Vì vậy chúng ta thường phải nương nhờ tại phố
phường, hoặc làm nghề nguội, hoặc bán thuốc, hoặc thành thầy lang, hoặc
làm thầy tướng; mà nơi quyết chiến, tranh hùng đấu thắng lúc thì ở núi sâu,
lúc ở chợ búa, lúc cũng chọn ở nơi chùa chiền.

Lão Lâm thiền sư nghe được, đôi mày bạc nhướng lên:

- Vậy tại sao các ngươi không cùng phục vụ một môn một phái, làm

nơi tỷ thí đấu kỹ, không xâm hại đến bình dân lương thiện? Tại sao không
cùng tìm một chỗ để làm nơi tranh thắng thi tài, không làm quấy nhiễu dân
chúng vô tội?

- Ai!

Trương Thán lại thở dài một tiếng, hắn cảm thấy lúc này cảm xúc dạt

dào, giống như người huynh đệ kết nghĩa Trương Than của hắn:

- Hàng năm người trong võ lâm vì tranh giành ngôi vị, không biết đã

đánh bao nhiêu trận, chết bao nhiêu người, hại bao nhiêu mạng, nhưng vẫn
không đề cử được một người đứng đầu. Người xuất gia các vị có thể gạt bỏ
thành kiến, chỉ thờ phụng một chùa, một miếu, một thầy pháp làm nhà của
vạn pháp, thần của vạn phật hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.