KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 463

Xấu hổ vì bản thân lại không phát hiện trong chùa này còn có người.

Lão Lâm hòa thượng lại chậm rãi ngâm nga:

- Đưa người đến cửa có rừng trúc, vì người lá lá nổi gió trong.

Y cách không búng tay.

Chỉ phong lướt qua đèn phật, mang theo thiền ý, như làn gió thổi giữa

không trung.

Y trước tiên giải khai huyệt câm của Thiên Y Cư Sĩ, sau đó nói:

- Hứa huynh, lão nạp làm như vậy, huynh có hiểu được nỗi khổ tâm

không?

Thiên Y Cư Sĩ từ từ mở mắt, lại từ từ thở dài nói:

- Đại sư vì sao phải khổ như vậy? Nên chết thì sẽ chết, nên sống thì sẽ

sống, đại sư cần gì phải vì chuyện của ta mà hao tổn tâm cơ như thế?

Lão Lâm chắp tay trước ngực nói:

- Cư sĩ là bạn tốt của lão nạp, lão nạp thật không muốn đứng nhìn

huynh chết, cho nên mới phải ám toán khống chế huynh.

Thiên Y Cư Sĩ lãnh đạm nói:

- Một tâm chẳng sinh ra, vạn pháp không đúng sai. Nếu như ta đã

muốn vào kinh, vậy thì không tránh được nhân quả thị phi, không thể làm
người vô sự. Ngay cả đại sư cũng ám toán ta, ta vốn không ngờ đến, nhưng
ta vẫn tin đại sư làm vậy là vì muốn tốt cho ta. Có điều ngài làm như thế,
thật ra đối với mọi người đều không tốt.

Lão Lâm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.