KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 62

Giang hồ sóng sau xô sóng trước, võ lâm lá mới thay lá rụng, thành

tựu nho nhỏ không nên nghiệp lớn, chết rồi mất rồi bại rồi vong rồi cũng
chẳng ai biết, không ai hiểu. Đối với một số người, cả đời thà rằng gây thù
chuốc oán cũng không muốn sống một cách bình lặng, cho dù bị người
cười, bị người mắng hay bị người cười mắng, chỉ cần thuận theo bản tính,
sống cho thoải mái, vậy thì đã làm sao.

Trong đánh cờ có những nước tuyệt diệu, lúc bắt đầu thông thường sẽ

không biết nó ra sao, đến khi đi được mấy bước, hoặc đi mấy chục nước,
thậm chí phải đến thời điểm quan trọng mới có thể thấy được tác dụng của
nó.

Chủ trì chính nghĩa, đối địch với tất cả đạo tặc coi trời bằng vung, đó

là "công địch" chứ không phải là "tư địch" cá nhân. Người đối địch vì thiên
hạ là người đánh kính, còn người đối địch vì tư lợi là kẻ đáng khinh. "Công
địch" thông thường cũng là "kẻ địch số một" của dân chúng, cũng tức là
"thiên địch". Đây mới là kẻ địch không dễ giải quyết, rất khó đối phó.

Bởi vì kẻ địch lợi hại, cho nên nếu không đại thành thì sẽ đại bại.

Người thành ơn đức vạn dân, kẻ bại hài cốt không còn, cho nên quá trình
đối địch càng xúc động lòng người thì càng được tôn kính.

Trên giang hồ, làm người thì phải kiên cường mới có thể xem là người

trưởng thành. Trong võ lâm từ lâu đã là bạn không phải bạn thân, địch
không phải tử địch, thậm chí là bạn địch không phân, địch chính là bạn, bạn
cũng chính là địch. Nhưng muốn làm một con người đáng phục, phải xem
sau nhiều lần trải qua sóng to gió lớn y có còn là người hay không. Có lẽ
trong mắt ta không có kẻ địch, cho nên ta là "vô địch".

Gia Cát tiên sinh vừa gặp đã hỏi Vương Tiểu Thạch nhiều câu như

vậy. Sau khi biết Vương Tiểu Thạch thật sự có quyết tâm, lại có can đảm
gánh vác, y mới ngầm đồng ý với hành động này của Vương Tiểu Thạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.