KINH DIỄM NHẤT THƯƠNG - Trang 732

Nếu như không thể, hắn sẽ không ngừng tập.

Nếu như không có, hắn càng thêm khổ luyện.

Luyện tập trong lòng.

Khi hắn mới bắt đầu học võ, thật sự là quá gian nan, nhưng lại tràn

đầy hứng thú. Đó là một loại hứng thú tìm vui trong khổ cực, những hứng
thú khác không thể nào so sánh được.

Sau khi hắn học võ đã có thành tựu, quả thật rất hưng phấn, đến nỗi

suốt ngày trầm mê trong võ công, đã thấy qua là không quên được. Hắn có
nhiều ý tưởng mới, chỗ nào không hiểu thì khổ công suy nghĩ, hoặc hỏi ý
kiến của ân sư, không nghiên cứu thông suốt thì thề không ngừng lại.

Hắn học võ đại thành, vẫn tiếp tục học, nhưng không nhất định phải

động tay động chân, mà trên cơ sở vững chắc không ngừng sáng tạo nên
cảnh giới mới. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Hắn căn cứ vào
trật tự khí hậu bốn mùa, khi mặt trời vừa lên thì luyện Thần Quang chi
kiếm, mặt trời giữa trưa thì tập Liệt Dương chi đao, mặt trời mọc ở phía
đông thì luyện Xuân Dương chi kiếm, mặt trời lặn về phía tây thì tập Thu
Dương chi đao; đồng dạng, trăng mọc lên ở phía đông, thậm chí trăng sắp
lặn đều có đao pháp kiếm thức.

Lúc này hắn đã học ít ngộ nhiều, dùng sự trầm tư để luyện tập, có lúc

thậm chí đã không cần dùng đến đao kiếm nữa.

Hắn có thể lĩnh ngộ đao pháp từ trong mầm non đầu xuân, thể ngộ

kiếm chiêu từ trong chim bay vạn dặm, hiểu rõ đao ý từ khoảnh khắc trăng
in trong nước, phá giải kiếm quyết khi dùng nước rửa kiểm.

Có lúc, võ công tiến thêm một bước không phải là học được từ võ

công, có thể là từ một bài thơ, một hoàn cảnh, một cuộc chia ly, hoặc là một
câu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.