Nói cách khác, vạn pháp trong thiên hạ đều lĩnh ngộ được từ trong
cuộc sống.
Cho nên Vương Tiểu Thạch một đường đi tới, tâm tình tuy không cảm
thấy vui sướng, nhưng lại không bỏ qua tất cả hứng thú trên đường.
Chẳng hạn như nhìn một cô gái xinh đẹp hoặc không xinh đẹp, một
con chim én hoặc một con lừa. Những thứ này đều là âm thanh thiên nhiên
khắp nơi đều có, cũng là thiên cơ không thể bỏ qua.
Học vấn của nhân sinh là những gì học gì học được trong cuộc đời.
Người khác dạy chỉ là học thức, muốn biến học thức thành học vấn và tu
dưỡng của mình, vậy thì phải dựa vào chính mình lĩnh ngộ, phân tích và
tiếp thu.
Vương Tiểu Thạch rất hưởng thụ đi bộ, cũng rất hưởng thụ cuộc sống,
bao gồm cả cuộc sống chán nản.
Cuộc sống không hoàn toàn vui vẻ và phấn khởi, có lúc cũng khó
tránh khỏi cảm thấy chán nản. Nếu như chỉ biết nhìn vào mặt tốt của cuộc
sống, vậy thì có lúc sẽ bị mặt tối của cuộc sống tiêu hủy chính mình.
Giống như thất bại là mặt trái của thành công, có nếm trải thất bại mới
có thể vui vẻ hưởng thụ thành công, có thể ngộ sự chua xót của thất bại mới
có thể một ngày thành công hoan hỉ.
Thái độ của Vương Tiểu Thạch đối với cuộc sống là một loại "cố
chấp" toàn diện, cho nên khi mở lòng, hắn lại hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì
không nên làm, cái gì nên làm nhưng không làm, cái gì không nên làm
nhưng phải làm.
Sau bốn năm, hắn lần thứ hai đi đến kinh thành, lại hiểu biết nhiều hơn
về sắc thái của cuộc sống.