- Tại sao?
- Bởi vì mục tiêu của công tử là giành được quyền hành trong triều,
còn ta thì không. Ta không muốn vô cớ dính vào vòng nước xoáy mà ta vẫn
luôn cố tránh. Ý tốt của công tử, ta xin lĩnh nhận.
- Không phải công tử muốn đặt chân tại kinh sư, gây dựng một phen
sự nghiệp sao?
- Ta chỉ muốn chỉnh đốn lại thế lực giang hồ trong kinh thành, hi vọng
có thể khiến cho nó hướng về chính nghĩa. Những năm gần đây, bạch đạo
đã trở thành thế lực tà ác giả mạo chính phái, hắc đạo cũng chỉ nhìn tiền
tranh quyền, không để ý đến đạo nghĩa. Ta muốn chỉnh đốn lại cái giang hồ
tàn tạ này, bởi vì lực lượng chính nghĩa vốn đến từ dân gian. Ta không rảnh
đấu đá với tham quan ô lại, nịnh thần quyền tướng cao cao tại thượng. Nếu
chính ta không thể tự lập, chỉ có thể nhờ người khác ban cho, vậy thì ta làm
thế nào thật sự "đặt chân"?
- Không phải công tử muốn giết Nguyên Thập Tam Hạn sao? Chúng ta
có thể giúp công tử.
Vương Tiểu Thạch cười.
- Ta nghĩ rằng, cho dù ta không gia nhập thì công tử cũng sẽ giúp ta…
- Hả?
- Thực ra các người còn muốn diệt trừ Nguyên Thập Tam Hạn hơn ta.
Phương Ứng Khán không biến sắc, hỏi ngược lại:
- Tại sao?
- Bởi vì các người muốn thay thế thực lực võ trang của Nguyên Thập
Tam Hạn trong kinh. Các người muốn có một ngày sở hữu thực lực võ lâm