KINH NGHIỆM TANTRA - Trang 224

216

gian nhưng con người vẫn chưa phát triển du hành linh hồn.
Con người đã đạt tới đỉnh Everest, nhưng con người lại
không bận tâm đi vào trong bản thể riêng của mình. Cái ở
cận kề bị bỏ lỡ còn cái xa xăm được tìm kiếm. Tại sao?

Bản ngã cảm thấy thoải mái; nếu cuộc hành trình là

gian nan, bản ngã cảm thấy thoải mái, có cái gì đó để chứng
minh. Nếu nó là khó khăn, có cái gì đó để chứng minh. Đi lên
mặt trăng bản ngã cảm thấy thoải mái, nhưng đi vào bản thể
riêng của mình thì chẳng có gì nhiều để mà nói cả.

Có một câu chuyện cổ...

Thượng đế đã tạo ra thế giới. Thế rồi ngài hay sống trên

trái đất. Bạn có thể hình dung... rắc rối của ngài quá nhiều,
mọi người đều phàn nàn, mọi người đều gõ cửa vào giờ rỗi.
Trong đêm mọi người sẽ tới và họ sẽ nói, "Điều này sai, và
hôm nay chúng tôi cần mưa mà trời thì lại nóng thế." Và ai
đó sẽ tới ngay sau đó và người đó sẽ nói, "Đừng đem mưa tới
- tôi đang làm điều gì đó và mưa sẽ làm hỏng mọi thứ."

Và Thượng đế gần phát điên... "Phải làm gì? Biết bao

nhiêu người, biết bao nhiêu ham muốn, và mọi người đều
trông đợi và mọi người đều cần được đáp ứng, và ham muốn
của họ mâu thuẫn thế! Người nông dân này muốn mưa còn
anh thợ gốm kia lại không muốn mưa bởi vì anh ta đã làm
các cái bình và chúng sẽ bị phá huỷ; anh ta cần trời nắng
trong vài ngày..." Và cứ như thế mà tiếp diễn.

Thế rồi Thượng đế triệu tập hội đồng của mình lại và

hỏi, "Phải làm gì đây? Họ sẽ làm cho ta phát điên lên, còn ta
thì không thể nào thoả mãn được họ. Nếu không thì có ngày
họ sẽ giết ta! Ta muốn có lâu đài nào đó để mà trốn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.