320
Saraha nói: ...trong mùa đông... Lắng nghe từng lời,
thiền về từng lời.
... trong mùa đông nước vẫn bị khuấy động bởi gió,
Nó mang hình dạng như băng và kết cấu của đá.
Hồ im lặng không gợn sóng nào là biểu dụ cho tâm
thức. Hồ im lặng không gợn sóng nào, không con sóng,
không khuấy động, không gió thổi... đó là biểu dụ cho tâm
thức. Hồ là chất lỏng, tuôn chảy, im lặng; nó không cứng, nó
không giống đá. Nó mềm như hoa hồng, nó mong manh. Nó
có thể chảy theo mọi hướng, nó không bị cản. Nó có luồng
chảy và nó có cuộc sống và nó có tính năng động, nhưng
không cái gì bị quấy rối; hồ là im lặng, an bình. Đây là trạng
thái của tâm thức.
Trong mùa đông... 'mùa đông' nghĩa là khi ham muốn
đã nảy sinh. Tại sao lại gọi chúng là mùa đông? Khi ham
muốn nảy sinh, bạn trong vùng đất hoang vắng lạnh lẽo, bởi
vì chúng chẳng bao giờ được thoả mãn cả. Ham muốn là nơi
hoang vắng. Chúng lừa bạn, chẳng có hoàn thành trong
chúng. Chúng chưa bao giờ đi tới bất kì khai hoa kết quả nào;
nó là mảnh đất hoang vắng và rất lạnh lẽo, lạnh như cái chết.
Không cuộc sống nào tuôn chảy qua ham muốn. Ham muốn
phong bế cuộc sống, chúng không giúp cuộc sống.
Cho nên Saraha nói: Khi trong mùa đông... khi ham
muốn đã nảy sinh trong bạn, đó là khí hậu của mùa đông...
nước vẫn bị khuấy động bởi gió... và ý nghĩ tới, cả nghìn lẻ
một ý nghĩ từ mọi hướng; đó là biểu tượng của gió. Gió đang
tới, gió bão đang tới; bạn đang trong trạng thái ham muốn,
đầy những thèm khát, tham vọng, trở thành, và ý nghĩ nảy
sinh.