KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 175

Kinh Mịch Ngọc cầm chặt giày, đang giơ tay lên thì nghe tiếng gọi, “Tiểu
thiếu gia.”
Cô tranh thủ thời gian giấu tay sau lưng hòng che đi chiếc giày cao gót.
Lý Hòa Chí từ xa xa đã nhìn thấy gót giày của Kinh Mịch Ngọc hệt như
một thanh đao nhọn chĩa vào đầu tiểu thiếu gia thiện tâm nhân từ của ông.
Ông đến đây để bảo vệ chủ nhân, nghiêm túc nhìn Kinh Mịch Ngọc chằm
chằm.
Kinh Mịch Ngọc cúi đầu, tựa vào ngực Yến Ngọc.
Yến Ngọc là người bình tĩnh nhất, “Chú Lý, người này là bạn gái cũ của
bạn cháu.”
“Chào cô.” Lý Hòa Chí ngoài miệng thì chào hỏi phải phép, nhưng trong
lòng ông lại nghĩ: Là bạn gái cũ của người khác, nhưng quan trọng là tại
sao bây giờ lại ôm tiểu thiếu gia nhà ông?
“Tiểu thiếu gia.” Lý Hòa Chí hơi khom người, “Đại thiếu gia nói cậu ấy bất
ngờ phải đi công tác nên sẽ không tham gia lễ đính hôn của hai nhà Giản –
Trần được, kêu tôi đến nói với cậu một tiếng.”
Yến Ngọc gật đầu, “Cháu biết rồi.”
Lý Hòa Chí lại nhìn Kinh Mịch Ngọc một chút rồi quay người rời đi.
Kinh Mịch Ngọc thò đầu ra khỏi ngực Yến Ngọc, xoay người mang giày,
“Nếu có lần sau tôi sẽ cú đầu anh.”
Yến Ngọc không lên tiếng.
Cô ngước mắt nhìn Yến Ngọc, thấy ánh mắt của anh đang dừng lại ở phía
dưới mặt cô. Kinh Mịch Ngọc ngay lập tức biết được anh đang nghiên cứu
cái gì, vội vàng kéo cổ áo.
“Màu hồng phấn.” Yến Ngọc cười khẽ, “Tôi đoán là cô thích mặc đồ theo
bộ, thế nên đồ lót cũng vậy sao?”
Kinh Mịch Ngọc ngồi thẳng người. Bây giờ cô đã hiểu rõ lí do vì sao anh
đoán đúng màu đỏ rượu lần trước. Cô đành kiếm chuyện để nói, hỏi, “Nhà
của anh vẫn còn dùng kiểu xưng hô thiếu gia à?”
“Chú Lý là một lão ngoan đồng nên mới dùng cách xưng hô chủ tớ như thế,
kêu vài lần là quen. Ông ấy chỉ toàn xưng hô như thế, những kiểu khác đều
không được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.