KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 202

Cô hỏi, “Củng Ngọc Quán đâu?”
Anh ta trả lời, “Đang ở phòng vệ sinh.”
Kinh Mịch Ngọc lập tức ổn định dáng đứng, tựa vào hành lang, “Vậy tôi
đợi anh ta ra ngoài.” Cô chỉ sợ đi vào thì sẽ thấy được rõ ràng khung cảnh
Củng Ngọc Quán đang giải quyết nhu cầu cá nhân cách tấm kính pha lê,
đành phải thận trọng đứng đây chờ.
Tôn Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, “Cô nhất định phải đứng chờ ở
trước cửa phòng vệ sinh à?”
Cô quấn quấn lọn tóc xoăn, “Ừm… Ờ… Thì…”
Ánh mắt của Tôn Nhiên bây giờ đã không thể dùng từ kỳ quái để hình dung
nữa rồi, phải nói là quỷ dị, “Cô có bệnh hả?”
“Ừm… Tôi có thể vào không?”
“Cô cũng đã vào cửa rồi, đứng ở hành lang với đứng ở trong phòng có gì
khác nhau à?”
“Được.” Kinh Mịch Ngọc sải bước dài đi vào, cổ thẳng tắp, “Khụ khụ, tôi
có thể quay đầu lại không?”
“Tùy.”
Cô vừa cười vừa quay đầu lại.
Sau đó, một bức tường trắng đập vào mặt, làm nụ cười Kinh Mịch Ngọc
đông cứng lại trên mặt, “Pha lê đâu? Sao không thấy pha lê?” Cô nhào tới,
sờ sờ bức tường, phát ra tiếng kêu đau khổ, “Á!”
“Móa, gào cái quỷ gì không biết!” Củng Ngọc Quán đi tới, thấy cô đang
dính người lên tường thì nhìn qua Tôn Nhiên một lát.
Trên mặt Tôn Nhiên không có biểu tình gì, cúi đầu thu dọn lại mớ dây sạc
trên bàn.
Củng Ngọc Quán hỏi, “Em dính vào đó làm gì?”
Kinh Mịch Ngọc quay đầu lại, rưng rưng muốn khóc, “Tôi không thấy pha
lê ở đâu hết!”
HẾT CHƯƠNG 22

[1] Cúc vi hoàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.