KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 55

Ánh mắt Kinh Mịch Ngọc ngay lập tức bị một chiếc nhẫn kim cương thật
lớn hấp dẫn.
Cát Tịnh Chi khẽ kéo phần lụa mỏng trên vai một chút, ngay ngón giữa là
một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, “Vị mỹ nữ này là bạn của anh?”
Kỳ Ngọc Phong bước về phía trước hai bước, khẽ đưa tay vòng qua cái eo
nhỏ nhắn của Cát Tịnh Chi, “Đúng vậy. Cô ấy tên Kinh Mịch Ngọc, là một
người bạn anh quen ở Vu Âm, năm nay vừa mới chuyển đến Bắc Tú.”
Dừng lại một chút, anh ta mềm giọng, “Hôn thê của anh, Cát Tịnh Chi.”
Cát Tịnh Chi mỉm cười rạng rỡ, “Chào cô.”
“Chào Cát tiểu thư.” Ánh mắt Kinh Mịch Ngọc xuyên qua Cát Tịnh Chi,
nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo như đêm xuân – Yến Ngọc. Cô khẽ lui
nửa bước.
Thấy anh ta đang trực tiếp đi về phía bên này, cô lại lui thêm nửa bước nữa.
“Vị khách quý đặc biệt của Ngọc Phong chính là cô sao?” Cát Tịnh Chi
cười cười.
Kinh Mịch Ngọc khách sáo nói, “Không phải, tôi với Kỳ tiên sinh chỉ là
trùng hợp gặp nhau thôi. Không quấy rầy hai vị nữa, đồng nghiệp của tôi
đang chờ.” Cô vừa quay người muốn đi, cổ tay lại bị một nguồn sức mạnh
kéo lại. Để đứng vững, cô đành phải tựa vào lồng ngực Yến Ngọc.
“Yến Ngọc?” Cát Tịnh Chi tức giận, “Em từ đâu tới vậy? Chị tìm em nửa
ngày rồi đấy.”
“Trên đường bị kẹt xe nên đến trễ.” Yến Ngọc nhìn Cát Tịnh Chi nhưng tay
lại vững vàng ôm eo Kinh Mịch Ngọc.
Cát Tịnh Chi nhìn chăm chú đôi nam nữ đang dính lấy nhau trước mặt,
“Đây là…”
“Bạn của em, Kinh Mịch Ngọc.” Anh càng ôm Kinh Mịch Ngọc chặt hơn.
Kinh Mịch Ngọc âm thầm cùng anh phân cao thấp.
Yến Ngọc quan tâm chỉnh trang lại khăn quàng cổ của Kinh Mịch Ngọc,
nói nhỏ bên tai cô, “Kinh tiểu thư không cần phải né tránh, chị tôi và Kỳ
Ngọc Phong vẫn đang nhìn.”
Kinh Mịch Ngọc cố gắng ổn định bả vai đang cứng ngắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.