Đồng nghiệp Giáp nhìn Kinh Mịch Ngọc, “Nếu cô quen biết Kỳ Ngọc
Phong, không bằng tranh thủ giúp công ty chúng ta có cơ hội hợp tác với
anh ta, nếu thành công thì chẳng lẽ cô lại không được thăng chức?”
Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, “Tôi không quen anh ta.”
Lúc này, tổng giám đốc bước về phía họ.
Tất cả những đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm lập tức tản ra.
Kinh Mịch Ngọc cầm bút, vẽ một cái cần câu lớn trên giấy. Chuyện hợp tác
này, ngược lại cũng là một lý do tốt để hẹn Yến Ngọc.
Cô thả cần câu, anh cắn câu.
Tối thứ sáu, hai người hẹn nhau ở một tiệm cơm sáng sủa. Hai năm nay
Bắc Tú có lưu hành một quan niệm mới về ẩm thực, mặt tiền các nhà hàng
càng ngày càng như nhìn một tòa nhà độc lập, giống như nơi này, nhìn từ
xa hệt như một phòng trưng bày nghệ thuật.
Kinh Mịch Ngọc và Yến Ngọc ngồi ở lầu hai.
Mưa xuân rơi rả rích, anh mặc quần áo phong phanh ngồi cạnh cửa sổ, còn
cô thì khoác một cái áo dày, ngồi co ro trong góc.
“Quảng cáo thương hiệu?” Anh đưa tay khoác lên ghế dựa, dáng người tiêu
sái, khoan khoái.
“Đúng vậy.” Hai tay cô cầm một tách trà nóng.
“Việc này tương đối khó.” Bóng của Yến Ngọc mờ nhạt dưới ánh đèn, “Sự
vụ của Tourmaline đều do chị tôi xử lý. Quan hệ giữa chị ấy và Kỳ Ngọc
Phong cô cũng biết rồi, phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”
“Không phải tôi muốn nhờ anh cho chúng tôi đi cửa sau. Công ty tôi chỉ
muốn tranh thủ một cơ hội đấu thầu công bằng.”
“Chị tôi đã sớm ký hợp đồng quảng cáo sản phẩm mới với Kỳ Ngọc Phong
rồi.”
Kinh Mịch Ngọc múc một miếng đậu hũ non, chu môi thổi nguội, “Xem ra
ban lãnh đạo của chúng tôi phải tìm Kỳ Ngọc Phong thương lượng đối sách
mới đúng.”
Anh nhìn về phía môi cô, “Bữa tiệc chiêu đãi này vốn nên dành cho Kỳ
Ngọc Phong, cuối cùng lại mời nhầm thành tôi.”