KINH SƠN CHI NGỌC - Trang 9

Yến Ngọc hừ một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Về việc bồi
thường, luật sư của tôi sẽ làm việc với cô sau.”
Kỳ Ngọc Phong vỗ vỗ bả vai Kinh Mịch Ngọc, “Em về trước đi, để anh nói
chuyện với cậu ta.”
Cô không thể đoán được quan hệ giữa Kỳ Ngọc Phong và Yến Ngọc, nên
chỉ cảm ơn một tiếng rồi rời đi, quay về xe. Xe vừa khởi động, cô chỉ thấy
Yến Ngọc nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô đạp chân ga, lái ra khỏi bãi đậu xe.
****
Nơi ở của Kinh Mịch Ngọc rộng 60m

2

, được công ty hỗ trợ một nửa số tiền

thuê.
Cô ở lầu chín. Kinh Mịch Ngọc không thích ở lầu cao, mà lầu chín là nơi
thấp nhất mà cô có thể chọn vào thời điểm đó.
Kinh Mịch Ngọc mở cửa, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ nhà
vệ sinh.
Dì Vương cầm khăn đi tới, vừa thân thiết lại không mất đi sự kính cẩn hữu
lễ, ân cần chào hỏi, “Cô Kinh đã về.”
Kinh Mịch Ngọc gật đầu cười, “Vâng.”
“Nước trong bể cá vừa được thay xong.” Dì Vương là nhân viên quét dọn
cố định, mỗi tuần chỉ đến một lần.
“Được rồi, cảm ơn dì.”
Kinh Mịch Ngọc nuôi bốn con cá vàng, màu sắc xinh đẹp, vây đuôi trong
suốt. Ngay trước bể cá, cô còn thiết kế một cái bàn xếp để làm việc, khi mệt
mỏi thì sẽ nhìn về phía đó.
Hâm mộ những con cá không có phiền não, cũng thương tiếc cho bọn nó
ngày nào cũng chỉ có thể bơi qua bơi lại trong một không gian chật hẹp thế
này.
Từ khi đến thành phố Bắc Tú, Kinh Mịch Ngọc đã đổi qua ba nhân viên
quét dọn, chỉ có dì Vương là cẩn thận chăm sóc mấy con cá vàng của cô.
Dì Vương quét dọn xong liền rời khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.