182
Chương III – Ba Pháp
- Thật vậy, các ông là những Bà-la-môn già yếu, trưởng
lão, tuổi lớn, cuộc đời đã được trải qua, đã đến đoạn cuối
cuộc đời, đã 120 tuổi, nhưng các Ông không làm điều lành,
không làm điều thiện, không làm những điều để chấm dứt
các sợ hãi. Thật vậy, này các Bà-la-môn, thế giới này đã bị
già, bệnh, chết dắt dẫn. Thế giới đã bị già, bệnh, chết dắt dẫn
như vậy, này các Bà-la-môn, thời chế ngự thân, chế ngự lời
nói, chế ngự ý trong đời này, đối với kẻ đã đi đến cõi chết,
phải là chỗ nương tựa, là hang trú ẩn, là hòn cù lao (hay ngọn
đèn), là chỗ quy y và là đích xứ nó đến.
Trong ngôi nhà bị cháy,
Ðồ đạc được đem ra,
Ðồ ấy lợi cho nó,
Không phải đồ bị cháy,
Cũng vậy đời bị cháy,
Do già chết thiêu đốt,
Nhờ bố thí tự cứu
Khéo cứu, đồ bố thí.
Ở đây, chế ngự thân,
Chế ngự lời và ý,
Kẻ ấy dầu có chết,
Cũng được hưởng an lạc,
Vì khi còn đang sống
Ðã làm các công đức.
53.- Vị Bà-La-Môn
Rồi một Bà-la-môn đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh
lễ, nói lên những lời chào đón thăm hỏi thân hữu rồi ngồi
xuống một bên. Ngồi xuống một bên, Bà-la-môn ấy bạch
Thế Tôn:
- Pháp là thiết thực hiện tại, thưa Tôn giả Gotama, được
nói đến như vậy. Cho đến như thế nào, thưa Tôn giả Gotama,