Tăng Chi Bộ Kinh – Tập 2
239
5. Lại nữa, này các du sĩ, Bà-la-môn nói như sau: "Tất
cả hữu là vô thường, khổ, chịu sự biến hoại". Người Bà-la-
môn nói như vậy là nói sự thật, không nói láo. Do vậy, vị ấy
không nghĩ đến "Sa-môn", không nghĩ đến "Bà-la-môn",
không nghĩ đến: "Ta hơn (các người khác)", không nghĩ đến:
"Ta bằng (các người khác)", không nghĩ đến: "Ta là hạ liệt".
Lại nữa do thắng tri sự thật hàm chứa ở đấy, người ấy thực
hiện nhàm chán, ly tham, đoạn diệt đối với các hữu.
6. Lại nữa, này các du sĩ, người Bà-la-môn nói như sau:
"Ta không là bất cứ ai, bất cứ thuộc ai, bất cứ là gì. Trong ấy,
không có cái gì được gọi là của ta, bất cứ ở đâu, bất cứ là gì".
Người Bà-la-môn nói như vậy là nói sự thật, không nói láo.
Do vậy, vị ấy không nghĩ đến "Sa-môn", không nghĩ đến
"Bà-la-môn", không nghĩ đến: "Ta hơn (các người khác)",
không nghĩ đến: "Ta bằng (các người khác)", không nghĩ đến:
"Ta là hạ liệt". Lại nữa do thắng tri sự thật hàm chứa ở đấy,
(trong lời nói ấy) người ấy thực hành con đường không có sự
vật gì.
Này các du sĩ, có bốn sự thật Bà-la-môn này, Ta đã tự
mình chứng ngộ với thắng trí và tuyên bố lên.
(VI) (186) Con Ðường Sai Lạc
1. Rồi một Tỷ-kheo đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh
lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên,
Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn:
- Bạch Thế Tôn, thế giới do cái gì hướng dẫn, thế giới
do cái gì được diễn tiến, đi đến sự thuần phục của cái gì được
khởi lên?
- Lành thay, lành thay, này Tỷ-kheo! Hiền thiện là con
đường Thầy đặt vấn đề, hiền thiện là sự biện tài, hiền thiện là
câu hỏi! Này Tỷ-kheo, có phải Thầy hỏi như sau: "Bạch Thế