72
Chương IV - Bốn Pháp
"- Thật vi diệu thay, bạch Thế Tôn; thật hy hữu thay,
bạch Thế Tôn; thật khéo nói, bạch Thế Tôn, lời nói này của
Thế Tôn: "Tại chỗ nào không bị sanh, không bị già, không bị
chết, không có từ bỏ (đời này), không có sanh khởi (đời
khác), Ta tuyên bố rằng không có thể đi đến để thấy, để biết,
để đạt đến chỗ tận cùng của thế giới!". Thuở xưa, bạch Thế
Tôn, con là vị ẩn sĩ tên là Rohitassa, con của Bhoja, có thần
thông, đi được trên hư không. Tốc độ của con là như thế này,
bạch Thế Tôn; ví dụ như một người bắn cung kiên cường, có
huấn luyện, khéo tay, thuần thục, với một mũi tên nhẹ có thể
dễ dàng bắn xuyên qua bóng một cây ta-la. Bước chân của
con là như vậy, như từ khoảng cách từ biển Ðông qua biển
Tây. Với con, bạch Thế Tôn, thành tựu được với tốc độ như
vậy, với bước chân như vậy, con khởi lên ý muốn như sau:
"Với bước chân đi, ta sẽ đạt đến chỗ tận cùng của thế giới".
Bạch Thế Tôn, trừ khi ăn uống nhai nếm, trừ khi đi đại tiện,
tiểu tiện, trừ khi ngủ để lấy lại sức, dầu thọ đến 100 tuổi, dầu
đã sống một trăm tuổi, dầu đi đến 100 năm, cũng không có
thể đạt được tận cùng của thế giới, nhưng giữa đường con đã
chết. Thật vi diệu thay, bạch Thế Tôn; thật hy hữu thay, bạch
Thế Tôn; thật là khéo nói, bạch Thế Tôn, lời nói này của Thế
Tôn: "Tại chỗ nào không bị sanh, không bị già, không bị chết,
không có từ bỏ (đời này), không có sanh khởi (đời khác), Ta
tuyên bố rằng không có thể đi đến để thấy, để biết, để đạt đến
chỗ tận cùng của thế giới".
Khi được nói vậy, này các Tỷ-kheo, Ta nói với Thiên tử
Rohitassa:
"-Này Hiền giả, Ta tuyên bố rằng: "Tại chỗ nào không
bị sanh, không bị già, không bị chết, không có từ bỏ (đời
này), không có sanh khởi (đời khác), không có thể đi đến để
thấy, để biết, để đạt đến chỗ tận cùng của thế giới". Nhưng