Tăng Chi Bộ Kinh - Tập 3
429
Này các Tỷ-kheo, thành tựu sáu pháp này, Tỷ-kheo
đáng được cung kính, đáng được tôn trọng, đáng được cúng
dường, đáng được chắp tay, là ruộng phước vô thượng ở đời.
(V) (59) Người Bán Củi
1. Như vầy tôi nghe:
Một thời, Thế Tôn ở Nàdika, tại giảng đường bằng gạch.
Bấy giờ có gia chủ bán củi đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh
lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Thế Tôn nói với người
bán củi đang ngồi xuống một bên:
2. - Này Gia chủ, trong gia đình Ông có bố thí không?
- Bạch Thế Tôn, trong gia đình con có bố thí. Những
Tỷ-kheo là vị sống ở rừng, theo hạnh khất thực, mặc áo lấy
vải lượm từ đống rác, bậc A-la-hán, hay thực hành A-la-hán
đạo, những Tỷ-kheo như vậy, bạch Thế Tôn, đều được bố thí.
3. - Nhưng chắc chắn, này Gia chủ, đây thực là một sự
khó khăn cho Ông, một người tại gia thọ dụng các dục, bị
con cháu trói buộc, được dùng hương chiên đàn từ Kàsi,
được đeo và thoa với vòng hoa, hương, hương liệu, được tiêu
dùng vàng và bạc để có thể nói ai là bậc A-la-hán, ai là bậc
thực hành A-la-hán đạo. Tỷ-kheo trú tại rừng núi, này Gia
chủ, nếu tháo động, kiêu căng dao động, lắm mồm, lắm
miệng, lắm lời, thất niệm, không tỉnh giác, không định tĩnh,
tâm tán loạn, các căn thả lỏng, thời vị ấy về phương diện này
đáng bị chỉ trích. Này Gia chủ, nếu Tỷ-kheo trú ở rừng núi,
không tháo động, không kiêu căng, không dao động, không
lắm mồm, lắm miệng, không lắm lời, chánh niệm, tỉnh giác,
định tĩnh, nhất tâm, với các căn được phòng hộ, thời vị ấy về
phương diện này đáng được tán thán. Nếu Tỷ-kheo sống ở
cuối làng, này Gia chủ, tháo động, kiêu căng... các căn thả
lỏng; vị ấy về phương diện này đáng bị chỉ trích. Nếu Tỷ-