một mặt làm gia tăng nợ của chính quyền địa phương, mặt khác làm thị trường
tài sản rơi vào cao trào đầu tư kế tiếp Olympic Bắc Kinh. Đối với hệ thống ngân
hàng, việc buộc phải cho nhiều doanh nghiệp và chính quyền địa phương vay
vốn với các điều kiện cho vay tương đối dễ dàng đã làm ẩn chứa nguy cơ gia
tăng nợ xấu. Khi thị trường bất động sản Trung Quốc bị đóng băng bởi các chính
sách thắt chặt quản lý của chính phủ Trung Quốc vào cuối năm 2011, điều mà
các công ty bất động sản và các ngân hàng lo sợ đã xảy ra. Nhiều tổ chức quốc tế
như OECD (2013), IMF (2013), Brookings (2013) đã đưa ra các cảnh báo về
việc kinh tế Trung Quốc có thể đang đối diện với các rủi ro (risks) – chứ không
còn là thách thức (challenge). Ba rủi ro cơ bản đối với kinh tế Trung Quốc được
đề cập đến bao gồm: (i) Rủi ro đối với hệ thống tài chính-tiền tệ; (ii) Rủi ro đối
với thị trường bất động sản và (iii) Rủi ro từ các khoản nợ của địa phương. Việc
xử lý các rủi ro này sẽ quyết định đến sự thành công của quá trình tái cơ cấu nền
kinh tế mà thủ tướng Lý Khắc Cường đang khởi xướng hiện nay.
Có thể nhận thấy, những thách thức và rủi ro mà kinh tế Trung Quốc đang phải
đối mặt hiện nay đều có liên quan trực tiếp đến cách thức mà chính phủ tiền
nhiệm đã sử dụng để ứng phó với khủng hoảng.
TĂNG TRƯỞNG TÍN DỤNG VÀ VẤN ĐỀ CỦA HỆ
THỐNG NHTM TRUNG QUỐC
4.000 tỉ RMB để ứng phó với khủng hoảng được bơm vào nền kinh tế thông
qua hệ thống NHTM. Điều này khiến tỉ lệ tăng trưởng và quy mô tín dụng đã
tăng mạnh từ năm 2008 thể hiện qua số liệu về quy mô tín dụng toàn xã hội. Tỉ lệ
đòn bẩy tài chính của Trung Quốc đã tăng từ mức 127% GDP lên mức 150%.
Hình 1.3: Tỉ lệ đòn bẩy của Trung Quốc (%GDP)