KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 175

nghi ngờ, dáng dấp của phái hồng vệ binh huyết thống, anh bồi thêm một câu
rất lạnh nhạt “tôi chỉ đến báo tin và nhân thể giao đồ đạc của Hứa Sảnh cho bà
dì cô ta”. Lúc này đối phương mới lên tiếng “xin đợi cho một lát”. Tiếp anh là
người đàn bà đứng tuổi, nhìn anh dẫu rất xoi mói nhưng vẫn tỏ ra lịch sự. Anh
giao cho bà ta thẻ sinh viên của Hứa Sảnh và túi xách. Dì Hứa Sảnh lôi trong
túi ra toàn là truyền đơn và báo chí. Anh kể thêm, nơi ấy rất căng thẳng, đã sử
dụng đến vũ khí, đêm nào cũng lùng sục, có lẽ Hứa Sảnh thuộc phái bị lục
soát chăng. Vị nữ cán bộ Bộ Y tế lắc đầu, và bật ra lời nói, đúng hơn là một
câu hỏi:

- Tạo phản cái gì cơ chứ?
Anh giải thích, anh rất lo, chẳng rõ Hứa Sảnh có can hệ gì không.
- Cậu là bạn trai của Hứa Sảnh?
- Dạ không ạ - anh định trả lời “thưa vâng”.
Lại giây lát im lặng, anh đành đứng dậy và nói:
- Tôi chỉ đến báo tin và tất nhiên là mong cho cô ta bình an vô sự.
- Cậu yên tâm, tôi sẽ liên lạc với bố mẹ Hứa Sảnh.
- Tôi không có địa chỉ gia đình Hứa Sảnh - anh mạnh dạn dò hỏi.
- Chúng tôi sẽ viết thư ngay. - Bà dì Hứa Sảnh đã vô tình cho anh biết địa

chỉ cô ta, và anh cũng để lại các thông tin về mình.

- Cậu về nhé, lúc nào rảnh rỗi lại đến chơi.
- Dạ cám ơn.
Trở về phòng, một mình anh nhìn trần nhà và cố nhớ lại mọi tình tiết đã

diễn ra đêm ấy, mỗi câu nói của Hứa Sảnh, giọng em âu yếm thế nào và những
cử chỉ, phản ứng bản năng nơi người con gái cứ vậy bùng phát không gì ngăn
nổi, tất cả đều biến thành bao ấn tượng, hoài niệm khắc cốt ghi xương trong
anh. Anh đang mơ màng thì nghe tiếng gõ cửa, lão Hoàng, một cán bộ thuộc
phe phái bọn anh có việc tìm đến.

- Cậu về lúc nào vậy? Tìm mấy bận rồi đó, lên cơ quan cũng chẳng gặp,

làm việc gì hay lại đi chơi? Báo cho cậu biết, bọn chúng đang lôi dần cán bộ
bên phe ta ra đấu đá.

- Lúc nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.