KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 20

- Thế này mà vẫn chưa thực hay sao?
Cô gái ôm chặt lấy anh. Anh nhắm mắt để cảm thụ toàn thân của nàng,

rồi nói trong tiếng thở thều thào:

- Trời chưa sáng đã ra đi...
- Tất nhiên... lúc bấy giờ em chẳng thiết đi đâu. Anh thử nghĩ giữa đêm

đông lạnh lùng như vậy mà còn phải đạp xe cả tiếng đồng hồ, Peter thì đòi đi,
và anh cũng chẳng mời ở lại.

- Đúng thế.
Anh nói, giống như em, sau đó anh đã đèo cô ta về doanh trại.
- Doanh trại nào?
Anh trả lời, cô ta là y tá một bệnh viện quân y, không cho phép qua đêm

ở bên ngoài.

- Ai vậy anh?
Anh nói, cái cô bé chân trần không mang vớ ấy, doanh trại của cô ta đóng

ở ngoại ô Bắc Kinh, mỗi chủ nhật cô ta đến với anh và trước ba giờ sáng thứ
hai cùng thức dậy, đèo nhau vài tiếng đồng hồ, sao cho lúc chưa thấy bình
minh cô ta đã có mặt, điểm danh tại đó.

- Người anh vừa nói là thiếu nữ Trung Quốc năm xưa?
Cô gái đẩy anh ra, bật ngồi dậy, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh chòng

chọc. Anh xin lỗi và đành giải thích, đó là người tình nhỏ bé mà khả ái của
anh.

- Anh còn nhớ cô ta?
- Đã trở thành chuyện cũ, xa xưa vời vợi, mất liên lạc lâu rồi.
- Anh không nhận được tin tức gì của cô ta ư?
- Không.
- Anh muốn tìm cô ta không?
Anh nói, với anh, giờ đây Trung Quốc đã xa lắc xa lơ. Cô gái gật đầu,

rằng đã hiểu điều đó. Anh nói anh không còn tổ quốc, cô gái đáp lại, cha cô
người Đức nhưng mẹ người Do Thái và do đó cô cũng không có tổ quốc, tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.