KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 246

nào, hay lại đám cán bộ cấp huyện từng chỉnh ông, phê ông, đấu ông rơi cái
phập như thế này. Lục luôn luôn sẵn sàng phòng vệ, dưới gối là con dao găm
quân dụng, gầm giường là thùng gỗ đựng khẩu súng trường lau chùi sáng
loáng và một hòm đạn chưa mở niêm phong, tất cả đều thuộc cơ số vũ khí của
lực lượng dân quân, trích để đây và chẳng ai có cách nào quản lý hoặc khống
chế. Có lẽ Lục đang chờ thời “Đông sơn tái khởi” hay phòng sẵn, lỡ nếu một
mai thiên hạ lại loạn lạc, thật khó đoán. Lục tiếp tục câu chuyện với anh:

- Người sơn trại, thời bình làm dân, cày ruộng trồng rừng, sang thời loạn

làm phỉ, chặt đầu mổ bụng là chuyện thường tình. Mình là đứa trẻ lớn lên giữa
bao cảnh chặt đầu. Thời ấy thầy giáo biết không, thổ phỉ bị trói vẫn ngẩng cao
đầu, đợi người đến chặt, không hề biến sắc mặt, chứ đâu như bây giờ run cầm
cập khi ra pháp trường. - Lục hạ giọng - và suy cho cùng thì du kích quân bọn
mình cũng là thổ phỉ, có điều mục đích chính trị rõ ràng, đánh cường hào, chia
ruộng đất.

Nhưng Lục không nói tiếp, ruộng đất được chia hồi đó nay đều gom về

công xã, theo đầu người nhận lương thực, còn lại bao nhiêu nộp lên trên hết.

- Quân du kích cần tiền cần gạo, thủ đoạn, chiếm đoạt cũng tàn nhẫn như

thổ phỉ, hẹn đến ngày đó, nơi kia phải nộp đủ, nếu sai hẹn mà bắt được thì
phạt ôm bó nứa đã chẻ ra từng thanh, tuột từ trên xuống dưới, chỉ nghe nói mà
rợn cả người và nổi da ốc!

Lục chưa nhúng tay hành xử, nhưng chứng kiến rõ ràng, ông kể lại chắc

là muốn giáo dục nhắc nhở anh, một bạch diện thư sinh.

- Thầy giáo là văn nhân xa xứ tới đây, đừng tưởng núi non này đâu cũng

thái bình, sơn thủy hữu tình, nếu không bám rễ, e khó lòng trụ nổi.

Những gì Lục nói với anh hoàn toàn không giống như cán bộ tuyên huấn

giảng giải, bao chuyện đồng thoại cách mạng còn rớt lại trong đầu, ông đều
quét sạch, rất có thể một ngày nào đó Lục cần tới anh và nay phải biến anh
thành tàn nhẫn, mạnh tay, xứng đáng là trợ thủ của sơn trại đại vương trong
tương lai, nếu điều kiện cho phép. Lục cũng kể, rằng có rất nhiều thanh niên
thành phố đã lên núi, sung vào du kích quân, thổ phỉ hóa như ông.

- Các cậu ấy làm sao hiểu được cách mạng là gì, nay nhờ ông cụ nói rõ ra

mới thấu tỏ - “ông cụ” mà Lục muốn ám chỉ ở đây chính là Mao - ông cụ nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.