KINH THÁNH CỦA MỘT NGƯỜI - Trang 250

nhất là hai góc, sao cho thật sắc. Huệ Dung say đắm ngất ngây, đoạn tỉnh giấc
khi nghe anh nói “đẹp rồi đấy” và nâng nhẹ cô lên.

Cô gái ấy giờ ngồi trước mặt anh, dưới ánh đèn dầu, đêm hôm, sơn cước.

Anh định khơi thêm bấc đèn nhưng cô ta ngăn lại, đủ sáng rồi, thưa thầy. Anh
nghĩ, chắc Huệ Dung gặp khó khăn về ăn ở hay việc làm nên mới đến tìm anh
nhớ giúp đỡ, anh hỏi ngay:

- Nhà ấy thế nào? - “nhà ấy” mà anh hỏi là hộ nông dân có bà lão, nơi

anh liên hệ cho Huệ Dung tá túc.

- Dạ em không ở nơi ấy từ lâu rồi!
- Vì sao?
- Em phải đi giữ kho.
- Nhà kho nào?
- Nhà kho của đội sản xuất.
- Ở đâu?
- Dạ bên vệ đường, mé đầu cầu.
Anh đã biết ngôi nhà vắng vẻ ấy, một mình trơ trọi nơi cầu đá bắc qua

sông.

- Em ở với ai?
- Dạ không ở với ai cả.
- Trông giữ cái gì?
- Dạ một đống cày, bừa và còn lại là rơm rạ.
- Thế mà cũng phải trông với giữ!
- Bí thư nói, sau này sẽ phân công em làm kế toán, trước tiên cũng nên có

cái nhà.

- Em không sợ à?
- Dạ quen rồi, thưa thầy!
- Mẹ em có yên tâm không?
- Dạ ở nhà còn hai em gái, mẹ em đã không lo nổi cho em, vả lại lớn rồi

thì còn biết nhờ ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.