KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 182

- Tâu Ðại vương, ngày xưa chính tại kinh thành này có một người ăn thái
quá nên không thể tiêu hoá thức ăn. Ðau đớn điên cuồng, y ngầm vần kệ
than khóc:

5. Thức ăn nuôi sống biết bao người

Ðạo sĩ, La-môn giữa đời,

Ðã giết chết ta đây trọn vẹn,

Nơi nương tựa hoá khổ đau rồi.

- Tâu Ðại vương, có một người vốn như lúa gạo, là nơi nương tựa của toàn
dân, lại ăn trộm tài vật. Khi tài vật đã được thu hồi, tại sao còn hỏi về tên
trộm làm gì?

- Này Hiền hữu, nếu khanh có tài thì cố đem tên trộm đến cho trẫm.

Ngài kể một chuyện khác để làm cho vua hiểu.

* Chuyện gió thổi.

- Tâu Ðại vương, ngày xưa ngay chính kinh thành này có ngọn gió thổi lên
làm gãy tay chân một người. Y ngâm vần kệ than khóc:

6. Những bậc trí nhân vẫn nguyện cầu

Gió lành tháng sáu thổi lên mau.

Gió nay làm tứ chi ta gãy,

Chỗ dựa thành tai hoạ khổ đau!

- Tâu Ðại vương, như vậy quả thật hiểm nguy phát xuất từ nơi nương tựa
của thần. Xin hãy hiểu chuyện này.

- Hiền hữu, hãy đem tên trộm cho trẫm.

Ðể làm cho vua hiểu, ngài lại kể một chuyện khác.

* Chuyện cành cây.

- Tâu Ðại vương, ngày xưa trên triền núi Tuyết Sơn có một cây mọc lên chĩa
ra nhiều nhánh làm nơi trú ẩn vô số chim muông. Một hôm hai cành cọ xát
vào nhau. Khói bốc ra rừ đó và các đốm lửa rơi xuống. Thấy vậy, chim chúa
ngâm vần kệ này:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.