KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 181

3. Cái vật nhờ hạt nẩy mầm

Ðể nuôi sống tất cả người trần,

Ðã làm ta vỡ đầu ra đấy,

Chỗ dựa thành tai hoạ bản thân.

- Tâu Ðại vương, giống như đại địa cầu vốn là nơi nương tựa của loài người,
lại làm vỡ đầu chú thợ gốm, cũng vậy, khi vua vốn như là nơi nương tựa của
toàn dân, lại đứng lên đóng vai kẻ trộm, thì còn ai có thể đề phòng hiểm hoạ
ấy? Tâu Ðại vương, thế Ðại vương có nhận ra tên trộm giả dạng trong câu
chuyện này chăng?

- Này Hiền hữu, chúng ta không cần ý nghĩa ẩn kín trong đó. Hãy nói rõ:
"Ðây là tên trộm" và bắt nó dẫn đến giao cho trẫm.

Vẫn bảo vệ nhà vua và không nói thành lời: "Chính Ðại vương là tên trộm",
ngài lại kể một chuyện khác.

* Chuyện ngọn lửa.

Tâu Ðại vương, ngay chính kinh thành này, có một nhà người kia bị cháy. Y
ra lệnh một người khác vào nhà đem tài sản của y ra. Ðến khi chính chủ nhà
này vào nhà và đem đồ vật ra thì cánh cửa chợt đóng lại. Y bị khói toả mù
mịt không thể tìm đường thoát ra và bị ngọn lửa lên cao hành hạ đau đớn, y
ở trong nhà khóc vừa than vừa ngâm vần kệ này:

4. Cái vật làm tan vỡ giá băng

Và thiêu đốt hạt giống khô cằn,

Ðang thiêu huỷ tứ chi ta đó,

Chỗ dựa thành tai hoạ khổ thân.

- Tâu Ðại vương, có một người cũng giống như ngọn lửa, vốn là nơi nương
tựa của quần chúng, lại đi ăn trộm một số lớn châu báu. Xin Ðại vương đừng
hỏi tiểu thần về tên trộm này nữa.

- Này Hiền hữu, cứ đưa tên trộm đến cho trẫm.

Vẫn không nói rõ cho vua chính vua là kẻ trộm, ngài lại kể một chuyện nữa.

* Chuyện bội thực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.