KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 297

sống tại Dvàravati, chia vương quốc thành mười phần. Song họ đã quên mất
cô chị đầu là công nương Anjanà, vì thế họ bảo:

- Hãy chia vương quốc ra mười một phần.

Song Amkura đáp:

- Thôi cho chị ấy phần của tiểu đệ, và đệ sẽ làm việc khác mà sống, các
vương huynh chỉ giảm thuế cho đệ ở mỗi vương quốc của các vương huynh
thôi.

Họ đồng ý và đưa phần chàng cho chị đầu; họ sống chung với nàng tại
Dvàravati, cả chín ông vua, trong khi Amkura đóng tàu đi buôn.

Với thời gian các vua ấy sinh được nhiều con trai và con gái và lâu sau đó,
các bậc cha mẹ họ từ trần. Vào thời ấy chuyện kể là con người sống đến hai
mươi ngàn tuổi.

Sau đó vương tử yêu quí của Ðại vương Vàsudeva mất đi. Vua dở sống dở
chết vì sầu muộn, nên xao lãng mọi việc, cứ nằm than khóc, bám chặt lấy
sàng tọa. Lúc ấy Trí giả Ghata suy nghĩ: "Trừ ta ra không ai đủ khả năng xoa
dịu nỗi buồn của hoàng huynh. Ta muốn tìm phương tiện để làm giảm nỗi
ưu phiền cho ngài." Vì thế chàng làm vẻ điên cuồng đi khắp kinh thành, nhìn
lên bầu trời và kêu lớn:

- Cho ta một con thỏ! Cho ta một con thỏ!

Cả kinh thành chấn động lên:

- Trí giả Ghata nổi điên rồi. Họ bảo nhau.

Vừa lúc ấy một cận thần tên là Rohineyya, đi vào yết kiến vua Vàsudeva và
mở đầu câu chuyện bằng cách ngâm vần kệ đầu tiên:

1. Hắc đế Kan-ha, hãy đứng lên,

Sao ngài nhắm mắt ngủ, nằm yên,

Kìa bào đệ, gió to đang cuốn

Tâm trí chàng bay mất, hãy nhìn:

Mất trí, Gha-ta mồm lảm nhảm,

Hỡi ngài Ðại đế tóc đen huyền!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.