KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 320

ngài không nhớ đến đời trước trong vòng bảy ngày. Thế là sau bảy trăm năm
theo ước tính của loài người, ngài nhớ lại và tự nhủ: "Ta muốn trở về gặp
công chúa Udayabhaddà và sẽ thử lòng nàng bằng vàng bạc quý, rồi rống lên
tiếng rống sư tử, ta sẽ thuyết giáo, như thế là ta thành tựu lời nguyện ước
xưa".

Vào thời ấy, chuyện kể rằng, đời sống con người kéo dài được mười ngàn
năm. Bấy giờ, vào ban đêm cửa cung khóa chặt, quân canh đã được bố trí
cẩn mật, và công chúa đang ngồi yên lặng một mình trong cung điện nguy
nga ở lầu thượng, suy tư về công hạnh của nàng. Lúc ấy, Ðế Thích Thiên
chủ cầm một chiếc dĩa vàng đựng đầy tiền vàng và xuất hiện trong khuê
phòng trước mặt nàng, rồi đứng ra một bên. Ngài bắt đầu ngâm vần kệ thứ
nhất với nàng:

1. Dung sắc nàng trong sáng, vẹn toàn,

Nàng ngồi lầu thượng, dáng cô đơn,

Diễm kiều, trông tựa như Thiên nữ,

Xin được đêm nay ở với nàng.

Công chúa đáp lời này qua hai vần kệ sau:

2. Thành này tường bọc, lũy đào sâu,

Việc đến gần đây khó biết bao,

Trong lúc tháp cao và lũy rộng,

Canh phòng đoàn kết với cung đao.

3. Chẳng bầy niên thiếu, bậc anh hùng

Có thế vào đây được dễ dàng,

Hãy nói, việc gì là có sự

Cùng ta gặp gỡ chốn thâm cung?

Sau đó Ðế Thích Thiên chủ ngâm vần kệ thứ tư:

4. Ðại quý là Ta, hỡi tố nga,

Với nàng, ta xuất hiện bây giờ,

Ban ta ân huệ nàng, nương tử,

Ðây dĩa vàng, xin nhận của ta.

Nghe thế, công chúa liền ngâm vần kệ thứ năm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.