KINH TIỂU BỘ - TẬP 7 - Trang 339

- Ta cũng sẽ đi cùng hai vương huynh.

Nàng vào từ biệt phụ vương, vừa ra đi vừa khóc lóc.

Cả ba anh em lên đường giữa đám đông dân chúng. Ba vị bảo dân chúng lui
về, rồi tiến lên cho đến khi đi tận vùng Tuyết Sơn. Tại đó, ở một nơi có nước
chảy nhiều, và thuận tiện để hái quả rừng, hai vị dựng am tu và sống tại đó
bằng quả cây.

Trí giả Lakkhana và Sità nói với trí giả Rama:

- Ðại hiền huynh ở địa vị thân phụ của chúng em, vậy xin ở lại trong am và
chúng em sẽ đi hái quả về nuôi hiền huynh.

Chàng đồng ý. Từ đó hiền giả Rama ở tại nhà, còn hai em cùng đi mang quả
rừng về nuôi chàng.

Ba vị sống tại đó như vậy và nuôi thân bằng quả rừng hoang dại, song vua
Dasaratha héo mòn vì nhớ các con nên từ trần vào năm thứ chín. Trong lúc
cử hành tang lễ vua, hoàng hậu ra lệnh giương chiếc lọng phong vương cho
con trai bà là vương tử Bharata. Nhưng triều thần bảo:

- Các vị vương tử chúa tể của chiếc lọng này đang ở trong rừng.

Nên đại chúng không cho phép việc ấy. Vương tử Bharata lại bảo:

- Ta sẽ đi tìm đại vương huynh Ràma trong rừng về và giương chiếc lọng
phong vương cho ngài.

Mang theo năm biểu tượng của vương quyền (bảo kiếm, lọng trắng, vương
miện, đôi hài và cái quạt bằng lông đuôi trâu rừng), chàng lên đường cùng
một đoàn hộ tống đầy đủ bốn đạo quân (voi, kỵ mã, xe, bộ binh), đến nơi ba
vị đang trú ngụ. Không xa đó mấy, chàng ra lệnh cắm trại, rồi cùng vài triều
thần đi đến viếng vùng ẩn am, vào lúc hiền giả Lakkhana cùng Sità đã đi vào
rừng.

Hiền giả Ràma đang ngồi ở cửa am, vô tư và thanh thản như một pho tượng
bằng vàng ròng vững chắc. Vị vương tử đến gần ngài đảnh lễ rồi đứng một
bên, kể cho ngài nghe mọi việc xảy ra ở vương quốc, vừa quỳ xuống chân
ngài cùng đám triều thần vừa òa lên khóc nức nở. Hiền giả Ràma không
buồn cũng không khóc, tâm trí ngài không còn xúc động nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.